Tuy lời Phương Chính nói đầy vẻ quan tâm, nhưng ý tứ lại là muốn lục soát cung. Diệp Ân Tuấn đang trốn trong góc hơi khựng lại, sau đó bắt đầu căng thẳng.
Nếu để Phương Chính phát hiện anh đang trốn ở chỗ Phương Nguyên, cho dù Phương Nguyên có một trăm cái miệng cũng không giải thích được.
Lúc này Diệp Ân Tuấn hơi nhíu mày, không hiểu nổi Phương Chính làm vậy là có ý gì? Không lẽ ông phát hiện anh đang trốn bên này?
Hay là có ai bán đứng anh?
Diệp Ân Tuấn nghĩ đến Thanh Loan, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu.
Cho dù Thanh Loan không thích Thẩm Hạ Lan, cho dù cô ta có nhằm vào Thẩm Hạ Lan, nhưng Diệp Ân Tuấn vẫn tin tưởng cô sẽ không phản bội anh.
Vậy thì vì sao Phương Chính lại đến đây?
Diệp Ân Tuấn không hiểu nổi.
Phương Nguyên lại không biết được nỗi lo của Diệp Ân Tuấn, lúc này chẳng có gì lo lắng cả, nhưng đáy mắt lại lướt qua chút châm chọc.
Người ba luôn miệng nói Thẩm Hạ Lan là người ngoài, vậy mà đến con trai của ông cũng không tin, còn muốn điều tra được thứ gì từ nơi này để cản trở anh.
Đây là tình ba con ở hoàng gia.
Đúng là buồn cười!
May mà anh đã không có bất cứ chờ mong nào, nếu không không biết có phải lại đau lòng buồn bả thêm lần nữa không.
Phương Chính thấy Phương Nguyên chỉ lạnh nhạt tránh sang một bên, không hề cản trở hành động của ông, không khỏi nhíu mày.
Không lẽ ông đoán sai rồi?
Người cứu Mặc Vân Thanh không phải là Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn sao?
Mà Phương Nguyên cũng không có liên quan gì đến bọn họ sao.
Trong đầu Phương Chính xuất hiện đủ loại nghi vấn, nhưng sắc mặt Phương Nguyên quá lạnh nhạt, không hề cản trở hành động của ông, đây cũng là vì anh không biết Diệp Ân Tuấn đang ở chỗ này, cho nên mới có thể bình tĩnh như thế, nếu biết anh đang ở đây, chỉ sợ Phương Nguyên cũng không thể lạnh nhạt như thế.
Thị vệ tuần tra nhanh chóng đi đến, chắp tay chào Phương Nguyên xong bắt đầu lục soát cung.
Diệp Ân Tuấn cực kỳ căng thẳng.
Đúng lúc này, anh cảm giác có ai đó kéo ống tay áo anh.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên xoay người định đánh trả, lại thấy được Thẩm Hạ Lan, không khỏi ngẩn người.
“Hạ Lan!”
Trong lòng Diệp Ân Tuấn vô cùng vui sướng, có niềm vui khi tìm được cái đã mất, nhưng cũng có lo lắng và căng thẳng.
Nếu Thẩm Hạ Lan xuất hiện trước khi Phương Chính đến thì tốt rồi, bây giờ cô xuất hiện e là sẽ làm tình cảnh của cô và anh có chút nguy hiểm.
“Đi theo em.”
Hình như Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn đang nghĩ gì, nói nhỏ, đồng thời kéo anh đi.
Diệp Ân Tuấn không nghi ngờ cô, lén lút đi theo Thẩm Hạ Lan rời khỏi nơi này, nhưng đáy mắt anh có chút kinh ngạc, cái này hình như là một con đường bí mật.
Sao Thẩm Hạ Lan lại biết chứ?
Nhưng Diệp Ân Tuấn cũng không hỏi, vô cùng tin tưởng đi theo sau Thẩm Hạ Lan rời khỏi cung điện của Phương Nguyên, mà sau khi đi ra, Diệp Ân Tuấn nhìn thấy một cô gái đáng yêu đang đứng ở bên ngoài, nhìn thấy hai người Thẩm Hạ Lan ra đến mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cuối cùng hai người cũng về rồi, sao nào? Có bị ba của tôi phát hiện không?”
Phương Yến Nhi hơi lo lắng hỏi.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu, cảm ơn nói: “Lục công chúa, cảm ơn cô.”
“Cô là người của anh hai tôi, tôi đương nhiên phải bảo vệ.”
Phương Yến Nhi cười nhạt.
Diệp Ân Tuấn lập tức biết được thân phận của Phương Yến Nhi. Anh chỉ là hơi kinh ngạc, sao Thẩm Hạ Lan lại có thể dính líu đến lục công chúa?
Thấy anh có rất nhiều điều muốn nói, Thẩm Hạ Lan nói nhỏ: “Công chúa, chúng ta về trước đi.”
“Được.”
Phương Yến Nhi cũng không cản trở.
Diệp Ân Tuấn đi theo Thẩm Hạ Lan vào phòng, đợi đến khi anh nhìn thấy Mặc Vân Thanh vẫn mạnh khỏe, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.