“Anh Tranh, anh trai muốn dẫn chúng ta chơi ăn gà, phải tranh thủ thời gian tìm điện thoại mới được.”
Diệp Nghê Nghê thực sự không thể nhìn thấy Diệp Tranh giống như là một ông già, cứ hỡ một chút là xem y thuật gì đó.
Bọn nó vẫn còn nhỏ như thế, vốn dĩ là độ tuổi nên chơi đùa, cần gì phải sống đơn điệu như thế chứ.
Diệp Tranh bị Diệp Nghê Nghê kéo nên không có cách nào khác, lập tức lấy điện thoại di động ra cùng nhau chơi với bọn nó.
Lúc Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan nghe thấy tiếng nói của bọn nhỏ thì có hơi bất ngờ, nhưng mà lúc quay đầu lại, bọn nhỏ đã bắt đầu tự chơi phần mình, không khỏi làm cho Thẩm Hạ Lan cảm thấy thất bại.
“Đã nói là cả nhà sẽ đi ra ngoài du lịch, nhưng mà tại sao em cảm thấy chúng ta bị bọn nhỏ xa lánh vậy chứ? Bọn nhỏ lại có thể tự mình chơi vui vẻ như vậy, rốt cuộc là bọn nó có suy nghĩ đến tâm trạng của người mẹ già này không chứ?”
Diệp Ân Tuấn lại có chút buồn cười, anh nói: “Muốn chơi với bọn nhỏ thì cứ nói thẳng ra đi, em bày ra bộ dạng tủi thân như thế cho ai xem vậy?”
Thẩm Hạ Lan lập tức trưng ra một gương mặt tươi cười.
“Còn không phải là làm cho chồng xem hả, thế nào, anh cũng chơi đi.”
Đúng là Diệp Ân Tuấn chưa từng chơi gì với bọn nhỏ, trong ấn tượng của anh, máy tính là dùng để làm việc, điện thoại là dùng để gọi điện liên hệ công việc, nhưng mà nhìn thấy ánh mắt mong đợi của vợ mình, ma xui quỷ khiến, anh lại gật đầu.
“Được rồi.”
“Oh yeah!”
Giống như là Thẩm Hạ Lan sợ Diệp Ân Tuấn đổi ý, cô lôi kéo anh nhanh chóng đi đến trước mặt bọn nhỏ.
“Bọn con đang chơi cái gì đó, mẹ với ba cũng muốn chơi.”
Thẩm Hạ Lan vừa mới nói xong, ba đứa nhỏ bất giác dừng lại một chút.
Diệp Nghê Nghê là đứa kịp phản ứng trước nhất.
“Ba ơi, ba chắc chứ?”
Diệp Ân Tuấn bị con gái nhìn như vậy thì có chút xấu hổ.
“Bọn con có thể dạy cho ba.”
Diệp Ân Tuấn vừa mới nói xong, Diệp Minh Triết lập tức nhíu mày rồi nói: “Lão Diệp, ba cần chúng con dạy nữa à?”
“Cần chứ, ba đâu có biết chơi.”
Diệp Ân Tuấn lại tiếp tục tỏ ra dễ thương.
Diệp Minh Triết trợn trắng mắt, trực tiếp rời vị trí, cậu bé nói với Diệp Tranh: “Anh ơi, nhiệm vụ gian khổ này giao cho anh vậy.”
Nói xong, cậu bé đi thẳng đến bên cạnh Thẩm Hạ Lan: “Mẹ ơi, mẹ có biết chơi không, để con dạy cho mẹ?”
Diệp Ân Tuấn có chút buồn bực.
Diệp Minh Triết làm vậy là đang ghét bỏ ba của mình đó à.
Thẩm Hạ Lan lại vui vẻ, cô nói: “Được, con dạy mẹ đi.”