Diệp Ân Tuấn kéo tay cô tới, kéo cô dâu nhà mình ra khỏi cửa, giữa hàng lông mày đều là nụ cười.
“Bọn, bọn họ... không coi ai ra gì hết!”
Thẩm Hạ Lan biết có nhiều người rất cởi mở, thậm chí trong xã hội bây giờ bạn có hôn nhau ở bên đường đi nữa cũng không phải là chuyện lớn, nhưng mà cô còn đang ngồi trước mặt bọn họ, bọn họ lại kịch liệt như vậy, thật sự được luôn hả?
Nhìn dáng vẻ cô vợ nhỏ nhà mình bị hù dọa, Diệp Ân Tuấn cảm thấy Thẩm Hạ Lan vô cùng đáng yêu.
“Đúng vậy, đúng là không thể tưởng tượng nổi.”
Trong giọng nói của Diệp Ân Tuấn mang theo ý cười, lúc Thẩm Hạ Lan còn chưa kịp phản ứng thì đã nâng mặt của cô lên, nhìn cô với một vẻ mặt thâm tình.
“Cho nên chúng ta có nên lấy đạo người trả lại cho người không đây, hả?”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn có một độ trầm khàn đặc biệt, lúc gương mặt đẹp trai nhìn hoài không chán phóng đại trước mặt, Thẩm Hạ Lan cô chỉ cảm thấy nhịp tim của mình đập nhanh giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra khỏi cổ họng.
Có chuyện gì vậy?
Đều đã là vợ chồng, thế mà cô còn có cảm giác trái tim đập thình thịch, giống như một cô gái nhỏ mới mười bảy mười tám tuổi, phiền chết đi được.
“Đừng có làm rộn.”
Thẩm Hạ Lan muốn đẩy Diệp Ân Tuấn ra, thuận tiện kéo mình ra khỏi cảm xúc kiều diễm, lại cảm thấy trên lưng bị kéo một cái, trong nháy mắt liền nhào vào trong lồng ngực Diệp Ân Tuấn.
“Anh cũng đâu có làm gì.”
Diệp Ân Tuấn nở nụ cười, đôi mắt đầy sao sáng lấp lánh, trong nháy mắt làm chói mắt Thẩm Hạ Lan, cô cảm thấy Diệp Ân Tuấn đúng là một tên yêu nghiệt, một cái nhăn mày một nụ cười đều hấp dẫn như thế.
Đôi môi mềm mại mang theo mật ngọt làm Thẩm Hạ Lan thỏa mãn nhắm mắt lại.
Lúc này, Thẩm Hạ Lan đang đắm chìm trong sự dịu dàng của Diệp Ân Tuấn, không có cách nào kiềm chế, cô biết đời này mình đã bị trúng độc của Diệp Ân Tuấn rồi.
Cũng không biết qua bao lâu, Diệp Ân Tuấn mới buông Thẩm Hạ Lan ra, nhìn dáng vẻ hô hấp không ổn của cô, trong mắt của Diệp Ân Tuấn lóe lên khát vọng. Nhưng mà anh cũng biết da mặt Thẩm Hạ Lan mỏng, đây lại là địa bàn của Hàn Hi Thần, anh ôm chặt Thẩm Hạ Lan vào trong ngực, dịu dàng nói: “Anh ấy lo lắng cho Dao Lạc, nghe thấy cô ấy khóc, đương nhiên sắc mặt sẽ không tốt rồi, đừng có để ý nha.”
Thẩm Hạ Lan giật mình, lúc này mới kịp phản ứng lại là Diệp Ân Tuấn đang giải thích cho Hàn Hi Thần.
Cô mỉm cười lắc đầu: “Dao Lạc kìm nén quá lâu rồi, nếu như không cho cô ấy phát tiết, em sợ là cô ấy sẽ bị trầm cảm sau sinh, đàn ông mấy anh đều không hiểu nỗi khổ của phụ nữ.
Những đứa bé đó đều là con của cô ấy và Hàn Hi Thần, mà có người mẹ nào sẽ không thương con của mình cơ chứ, nhưng mà giữa bọn họ lại bị hận thù ngăn cách, Dao Lạc không có cách nào sinh con, nhưng mà lại không thể nói rõ với Hàn Hi Thần, loại đau đớn như thế này, đàn ông các anh không hiểu được đâu.
Mà bây giờ nói cho cô ấy nghe một vài chuyện, cho dù có một chút hi vọng thì đối với cô ấy mà nói cũng là một loại cứu rỗi và giải pháp. Cô ấy khóc được là tốt rồi, nếu không, có lẽ cô ấy sẽ không có khí lực và dũng khí để tiếp tục ở bên cạnh Hàn Hi Thần, đi đến ngày hôm nay, thật ra Dao Lạc đã đẩy mình vào trong ngõ cụt, hoặc là sống hoặc là chết.”
Nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Diệp Ân Tuấn có vẻ đăm chiêu.
Anh cũng nhớ đến đứa nhỏ không có duyên với mình và Thẩm Hạ Lan.
Có phải là lúc trước Thẩm Hạ Lan cũng đau khổ như thế?