Tuy đã sớm có suy đoán về kết quả này, nhưng khi thật sự nghe thấy Khương Hiểu nói có kết quả kiểm tra rồi, hai mắt của Thẩm Hạ Lan vẫn không tự chủ mà tối đi vài phần.
Giỏi cho một Dư Khinh Hồng!
Vậy mà tàn độc như vậy!
Xem ra cô ta thật sự là từ hận chuyển sang hư hỏng, xấu xa rồi.
“Tôi biết rồi, chuyện này đừng để ông ngoại tôi biết. Mặc kệ nói như nào, Dư Khinh Hồng suy cho cùng cũng là đứa con mẹ tôi sinh. Ông ngoại cả đời cương chính, đối với tình thân luôn cảm thấy mắc nợ, đối với Dư Khinh Hồng tuy không thích, nhưng cũng chưa từng muốn làm gì cô ta, cho nên nếu để ông biết cháu gái ngoại của mình muốn khiến mình chết, đối với ông là một sự đả kích rất lớn.”
Thẩm Hạ Lan hờ hững nói, có điều ánh mắt lại trở lạnh.
“Được.”
Khương Hiểu vội gật đầu đồng ý.
Thẩm Hạ Lan trầm tư một lúc, nói: “Ngoài ra nhân lúc Dư Khinh Hồng không có mặt, giúp tôi để ít đồ vào trong.”
Khương Hiểu hơi sững người, sau đó đã đồng ý.
Sau khi cúp máy, Thẩm Hạ Lan hít sâu một hơi.
Không phải cô không có lòng vị tha, quả thật là Dư Khinh Hồng quá khiến người khác thất vọng.
Thẩm Hạ Lan ổn định lại cảm xúc của mình, xoay người quay lại bên cạnh Hoắc Chấn Đình.
“Chú út, cháu dẫn Nghê Nghê quay về trước.”
“Được. Đi đường cẩn thận, về sau tìm thời gian rảnh chú mời cháu ăn cơm.”
Hoắc Chấn Đình biết Thẩm Hạ Lan vừa từ nước ngoài trở về, rất nhiều chuyện cần xử lý, cũng không vội ngay lúc này.
“Được.”
Thẩm Hạ Lan bế Diệp Nghê Nghê lên, mỉm cười nói: “Tạm biệt ông chú út đi.”
“Tạm biệt ông chú út.”
Diệp Nghê Nghê hôn một cái vào mặt của Hoắc Chấn Đình, sau đó hai tay ôm lấy cổ của Thẩm Hạ Lan, nói với vẻ mong chờ: “Mẹ, chúng ta mau về nhà.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan tưởng Diệp Nghê nghê nóng lòng muốn gặp Diệp Minh Triết và Diệp Tranh thì không khỏi mỉm cười.
Con bé này rất ỷ lại vào hai anh trai. Nhưng điều cô không biết là Diệp Nghê Nghê đang lo lắng đồ ăn của mình.
Ngộ nhỡ cô bé về muộn, chú Phúc đưa đồ ăn tới, bị anh trai ăn mất thì phải làm sao?
Diệp Nghê Nghê rất là sầu não.
Thẩm Hạ Lan không biết con gái đang nghĩ gì, trực tiếp bế cô bé lên xe, sau đó trở về nhà tổ nhà họ Diệp.
Khi Diệp Minh Triết và Diệp Tranh nhìn thấy Diệp Nghê Nghê thì rất vui.
“Ya, tiểu mỹ nữ của nhà chúng ta về rồi.”
Diệp Minh Triết theo thói quen xoa đầu của Diệp Nghê Nghê.
Lông mày của Diệp Nghê Nghê hơi nhíu mày, rất là chê bai: “Anh, anh rất đáng ghét. Mái tóc đang đẹp của người ta bị anh làm rối rồi.”
“Vậy sao? Anh xem xem.”
Diệp Minh Triết chơi ác muốn xoa thêm vài cái, Diệp Tranh lập tức kéo Diệp Nghê Nghê ra khỏi cái ma trảo của cậu bé.
“Nghê Nghê, anh mang quà về cho em.”
“Dạ?”
Mắt của Diệp Nghê Nghê lập tức sáng lên.
“Là đồ ăn ngon sao?”
“Không phải, có điều đảm bảo em sẽ vui hơn.”
Diệp Tranh thần bí nói. Diệp Nghê Nghê không khỏi tò mò, dẫn đến Diệp Minh Triết cũng có hơi tò mò.