CHƯƠNG 361: ANH TIÊU HẰNG KHÔNG PHẢI NGƯỜI XẤU
Diệp Ân Tuấn nhanh chóng tìm kiếm xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng Thẩm Nghê Nghê đâu, trong lòng anh không khỏi sốt sắng.
Anh vội nhờ một người phụ nữ bên cạnh vào xem trong thử có Thẩm Nghê Nghê ở đó không.
Đúng là có tiền là có tất cả, người phụ nữ đó rất tận tâm tìm kiếm, rồi nói rằng không nhìn thấy Thẩm Nghê Nghê, lần này Diệp Ân Tuấn hoàn toàn hoảng loạn rồi.
Không ngờ anh đã lạc mất con gái!
Ở đây nhiều người như vậy, ngộ nhỡ Thẩm Nghê Nghê gặp phải bọn buôn người thì sao?
Diệp Ân Tuấn rất sốt sắng, cũng không dám nói cho Thẩm Hạ Lan biết, sợ cô cũng lo lắng theo anh, nhưng anh bắt đầu sử dụng mối quan hệ của mình để tìm kiếm Thẩm Nghê Nghê.
Anh đã xem hết camera giám sát ở khắp nơi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Thẩm Nghê Nghê.
Trong nhà vệ sinh không có camera, nên Diệp Ân Tuấn không thể tra ra, Thẩm Nghê Nghê ra ngoài lúc nào, đi cùng ai.
Tim anh nóng như lửa đốt, đúng lúc này, Thẩm Hạ Lan lại gọi tới.
“Ân Tuấn, anh đang ở đâu thế? Anh mau dẫn Nghê Nghê qua đây đi, chúng ta cùng nhau đi mua đồ ăn.”
Thẩm Hạ Lan vẫn chưa khôi phục lại cảm giác phấn khích khi đi tàu lượn siêu tốc, bên cạnh vẫn còn tiếng hét vui vẻ của Thẩm Minh Triết.
Nghe thấy giọng nói vui vẻ của vợ, Diệp Ân Tuấn chỉ trầm giọng nói: “Em và con cứ đi mua trước đi, lát nữa anh và Nghê Nghê sẽ đi qua đó.”
“Vâng, vậy anh mau lên nhé, tụi em đợi anh!”
Thẩm Hạ Lan không hề nghi ngờ anh, mà cứ thế cúp máy.
Giờ trong lòng Diệp Ân Tuấn như kiến bò trên chảo nóng.
Công chúa, cục cưng của anh, sao mới nháy mắt đã biến mất rồi?
Diệp Ân Tuấn đi hỏi thăm khắp nơi, rồi một ông lão bán kem nói cho anh biết: “Có phải cậu đang tìm một bé gái rất xinh đẹp đúng không? Cô bé mặc váy công chúa màu trắng, kẹp một chiếc kẹp rất xinh, nói chuyện ngọt ngào, cao khoảng chừng này?”
Vừa nghe ông lão nói thế, Diệp Ân Tuấn liền gật đầu.
“Đúng đúng đúng, ông lão, ông biết con gái đi đâu à?”
“Cô bé đi theo một bé trai đi về phía bên kia, cậu men theo con đường đó tìm thử xem, trong đó có rừng trúc và mấy con gấu trúc, bình thường ít người lui tới. Nói không chừng hai đứa đi qua bên đó rồi.”
Nghe ông lão nói thế, Diệp Ân Tuấn không dám chậm trễ nữa, vội vàng chạy qua đó.
Anh đi khoảng một trăm mét, thì nghe thấy một tiếng sao du dương, thổi rất hay.
Diệp Ân Tuấn không có tâm trạng để thưởng thức, anh men theo tiếng sáo, rồi nhìn thấy Thẩm Nghê Nghê và một bé trai đang ngồi trong chòi nghỉ mát trong rừng trúc.
Bé trai đang thổi sáo, còn Thẩm Nghê Nghê thì chống cằm, chăm chú lắng nghe, ánh mắt đó khiến Diệp Ân Tuấn cảm thấy rất khó chịu.
Trước đây ánh mắt sùng bái đó chỉ dành cho anh, từ lúc nào con nhóc này lại nhìn một bé trai xa lạ bằng ánh mắt đấy?
“Nghê Nghê!”
Diệp Ân Tuấn nhanh chóng đi qua đó.
Bé trai bỗng dừng thổi sáo, nhìn Diệp Ân Tuấn đang sải bước đi tới, nhưng không nói gì cả, chỉ thấy anh bế Thẩm Nghê Nghê lên, hơi oán trách cô bé: “Sao con đi mà không nói với ba một tiếng? Con có biết, ba sắp sợ chết khiếp rồi không? Ba còn tưởng con bị bọn buôn người bắt đi rồi. Nếu mẹ và anh con biết, chắc chắn sẽ rất đau lòng.”
Giờ Thẩm Nghê Nghê mới nhớ ra là mình chưa kịp nói cho Diệp Ân Tuấn biết, nên không khỏi áy náy.
“Ba ơi, con xin lỗi.”
“Lần sau không được như thế nữa, biết chưa?”
Diệp Ân Tuấn thấy con gái biết lỗi rồi, nên không nỡ trách móc nặng nề nữa.
Bé trai ngồi bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi lên tiếng: “Chú ơi, cháu xin lỗi, là do cháu dẫn em ấy tới đây.”
“Cậu là ai?”
Diệp Ân Tuấn quay đầu nhìn bé trai.
Trên người bé trai toát ra khí chất bất phàm, có lẽ không phải con nhà bình thường.
Bé trai nhanh chóng đứng dậy, nho nhã đáp: “Cháu tên là Tiêu Hằng, thấy em gái Nghê Nghê rầu rĩ không vui, nên dẫn em ấy tới đây chơi.”
“Thằng ranh con này, cậu có biết không nói cho người nhà con bé biết, đã tự động dẫn con gái tôi đi, là hành vi lừa gạt không?”
Thật ra Diệp Ân Tuấn không muốn so đo với một bé trai, nhưng giờ anh không thể nhịn được.
Vừa nghĩ đến con gái rượu của mình bị một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch dụ dỗ, trong lòng anh liền cảm thấy rất khó chịu.
Tiêu Hằng hơi sửng sốt, rõ ràng không ngờ mình bị chụp một tội danh lớn như vậy, nên không khỏi nói khẽ: “Cháu xin lỗi, lần sau cháu chắc chắn sẽ không làm thế nữa.”
“Cậu còn muốn có lần sau nữa? Tôi nói cho cậu biết, cậu cách xa con gái tôi một chút.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì ôm chặt Thẩm Nghê Nghê như bảo bối, sợ con gái mình bị người khác bắt đi mất.
Thẩm Nghê Nghê hơi không vui.
“Ba, anh Tiêu Hằng là người rất tốt, anh ấy còn mua kem cho con nữa, khi biết con không ăn được, vì sợ con thèm nên anh ấy cũng không ăn, ba xem, kem đã tan hết rồi kìa.”
Nghe con gái nói tốt cho một thằng nhóc xa lạ như thế, Diệp Ân Tuấn càng trở nên buồn bực.
“Con thì biết cái gì? Trên đời này lòng người hiểm ác nhất, bề ngoài thì trông như một bé trai sáng sủa, nhưng chưa chắc gì đã là người tốt, huống hồ chỉ một cây kem đã mua chuộc được con rồi? Là con gái, con phải rụt rè một chút biết không?”
Hiếm khi Diệp Ân Tuấn nói những lời này với Thẩm Nghê Nghê.
Thẩm Nghê Nghê nhất thời tủi thân.
“Ba mới là người xấu! Anh Tiêu Hằng rất tốt, sao ba có thể nói anh ấy như thế? Hơn nữa anh ấy còn thổi sáo rất hay nữa!”
Thẩm Nghê Nghê càng nói tốt cho Tiêu Hằng, thì trong lòng Diệp Ân Tuấn càng khó chịu, càng chướng mắt với Tiêu Hằng.
“Ba nói thế nào thì là thế đó. Được rồi, chúng ta đi thôi, mẹ và anh con đang đợi chúng ta đấy.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì định bế Thẩm Nghê Nghê rời đi.
Nhưng Thẩm Nghê Nghê vùng vẫy nhảy ra khỏi vòng tay của Diệp Ân Tuấn, rồi tháo kẹp tóc xuống đưa cho Tiêu Hằng.
“Anh Tiêu Hằng, đây là kẹp tóc em thích nhất, giờ em tặng nó cho anh. Cảm ơn anh đã mua kem cho em, còn thổi sáo cho em nghe nữa. Sau này có cơ hội, em sẽ trả lại cho anh.”
Thấy Thẩm Nghê Nghê tặng kẹp tóc của cô bé cho bé trai, khóe miệng Diệp Ân Tuấn không khỏi khẽ giật.
Chuyện gì đang diễn ra vậy?
“Nghê Nghê!”
Diệp Ân Tuấn định nói gì đó, nhưng Thẩm Nghê Nghê đã nhét kẹp tóc vào lòng bàn tay của Tiêu Hằng, rồi xoay người bỏ chạy.
Cô bé chạy như một chú bướm, càng giống như ánh mặt trời, có thể mang tới sự vui vẻ và ấm áp cho những người xung quanh, khiến người khác bất giác nở nụ cười.
Tiêu Hằng mỉm cười nhìn bóng lưng của cô bé.
Diệp Ân Tuấn buồn bực lườm Tiêu Hằng, rồi xoay người đuổi theo con gái mình.
Thẩm Nghê Nghê chạy được mấy bước thì đột ngột ngừng lại, rồi xoay người cười nói với Tiêu Hằng: “Anh Tiêu Hằng, em thích anh!”
Câu nói này suýt làm Diệp Ân Tuấn đứng không vững, lảo đảo xém té.
“Con nói lung tung gì đấy? Con gái con nứa mà không có một chút rụt rè, anh mới bây lớn mà biết thích là gì? Mau về nhà thôi!”
Diệp Ân Tuấn không cho Thẩm Nghê Nghê cơ hội để nói chuyện nữa, anh bế cô bé lên sải bước rời đi, thậm chí còn quay đầu lại lườm Tiêu Hằng, như thể cậu bé là kẻ đầu xỏ.
Tiêu Hằng thấy Thẩm Nghê Nghê không ngừng vẫy tay với mình, thì không khỏi bật cười, càng xem kẹp tóc trong lòng bàn tay như báu vật.
Diệp Ân Tuấn bế Thẩm Nghê Nghê ra khỏi rừng trúc rồi, cô bé mới bĩu môi không vui: “Ba, hôm nay ba biểu hiện thật tệ!”
“Ba tệ! Con biết đối phương là ai không mà cứ vô tư đi theo người ta thế? Con nhóc xấu xa này, con có biết, tim ba sắp ngừng đập rồi không hả? Không ngờ vì một thằng ranh con, mà con dám nói ba con tệ!”
Diệp Ân Tuấn bỗng cảm thấy uất ức.
Không ngờ cục cưng mà anh nâng niu trong lòng bàn tay, lại quay ra ghét bỏ anh!
Còn vì một thằng ranh con mới gặp lần đầu nữa!
Thật tức quá đi mất.
Nhưng Thẩm Nghê Nghê vẫn giữ vững lập trường: “Anh Tiêu Hằng không phải người xấu.”
“Không ai viết chữ người xấu lên mặt cả. Trước giờ con chưa đi ra ngoài, sao biết lòng người hiểm ác?”
“Dù gì anh Tiêu Hằng cũng không phải người xấu! Ba không cho con nói chuyện với anh ấy, thì ba mới là người xấu! Hừ!”
Logic trẻ con của Thẩm Nghê Nghê thật sự khiến Diệp Ân Tuấn phải cạn lời, trong lòng vô cùng khó chịu.
Cục cưng nhà anh mới bây lớn chứ?
Không ngờ lại bị một thằng ranh con hớp hồn, còn nói anh là người xấu nữa?
Diệp Ân Tuấn rất đau lòng nói: “Nghê Nghê, con làm tổn thương ba rồi.”
“Ba cũng tổn thương trái tim Nghê Nghê rồi.”
Thẩm Nghê Nghê liền quay lưng về phía anh.
Đúng lúc này, Thẩm Hạ Lan lại gọi tới.
“Hai người đang ở đâu thế? Em và con đã tới KFC rồi, anh cứ tới thẳng đây là được.”
Vừa nghe tới ăn, Thẩm Nghê Nghê liền trở nên hưng phấn.
“Mẹ và anh đang ở KFC ạ? Ở đó có đùi gà rất to rất thơm đúng không ạ?”
Thấy Thẩm Nghê Nghê vừa nghe tới ăn hai mắt đã phát sáng, Diệp Ân Tuấn càng trở nên buồn bực.
“Thẩm Nghê Nghê, ba vẫn đang tức giận đấy!”
“Ây ya, ba đừng giận nữa, chúng ta đi ăn đồ ngon thôi ba!”
Thẩm Nghê Nghê không ngừng lắc lư cánh tay Diệp Ân Tuấn, làm anh vừa tức vừa buồn cười.
Ngẫm lại anh cũng không ngờ mình lại tức giận với một đứa trẻ, thật hết đường để nói, nhưng nghĩ tới Thẩm Nghê Nghê vì một thằng ranh con xa lạ mà đối xử với anh như thế, khiến anh cảm thấy rất khó chịu.
“Sau này con không được phép đi theo người lạ nữa, nghe chưa?”
“Vâng ạ!”
Giờ vì miếng ăn, Thẩm Nghê Nghê có đồng ý mọi chuyện.
Thấy con gái như thế, Diệp Ân Tuấn cũng không thể nổi giận được nữa.
Anh bất đắc dĩ bế Thẩm Nghê Nghê lên, đi tới địa chỉ mà Thẩm Hạ Lan gửi cho anh.
“Mẹ, anh!”
Lúc Thẩm Nghê Nghê nhìn thấy Thẩm Hạ Lan và Thẩm Minh Triết, thì cô bé không còn nhớ đến mấy chuyện không vui lúc nãy nữa, nhất là đồ ăn ngon trước mặt đã khiến cô bé chảy nước miếng.
Nhìn bộ dạng như chú mèo con tham ăn của con gái, Thẩm Hạ Lan không khỏi nở nụ cười cưng chiều.
“Em đừng sốt ruột, tất cả đều là của em!”
Thẩm Minh Triết đẩy một phần gia đình tới trước mặt Thẩm Nghê Nghê.
“Wow! Anh thật tuyệt! Cảm ơn anh!”
Thẩm Nghê Nghê nói xong thì hôn lên mặt Thẩm Minh Triết.
Diệp Ân Tuấn luôn nghiêm mặt, làm Thẩm Hạ Lan không khỏi sinh nghi.
Cô huých vào người Diệp Ân Tuấn, khẽ hỏi: “Anh sao thế, cãi nhau với Nghê Nghê à?”
Theo Thầm Hạ Lan nghĩ, chuyện này hoàn toàn không có khả năng, nhưng ngoài suy nghĩ này, cô không thể nghĩ ra chuyện nào khác.
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan lo lắng như thế, cuối cùng vẫn kiềm chế lại.
“Không có gì, lúc nãy anh nhận được cuộc gọi ở công ty, nên tâm trạng không tốt cho lắm.”
“Ồ!”
Thẩm Hạ Lan vừa nghe thấy chuyện công ty thì không hỏi thêm nữa, cô quay đầu nhìn Thẩm Nghê Nghê ăn như chú heo con, miệng dính đầy đầu, làm cô không khỏi bật cười.