Dù Diệp Ân Tuấn ngạc nhiên nhưng cũng chỉ thoáng qua nơi đáy mắt.
“Có chuyện gì sao?”
Tiêu Nguyệt gọt táo xong thì đưa cho Hoắc Chấn Ninh, sau đó ngẩng đầu hỏi.
Khóe môi bà nở nụ cười hạnh phúc, hệt như cô gái rơi vào bể tình.
Thẩm Hạ Lan hoàn hồn, nhanh chóng nói: “Năm tiếng nữa sẽ có máy bay trực thăng đón chú dì về Đế Đô. Chú hai, Diệp Ân Tuấn đã sắp xếp người phục hồi tâm lý cho chú, con biết chú nóng lòng muốn về nhà họ Hoắc, nhưng bây giờ chú về trong trạng thái tâm lý này sẽ khiến chú út đau lòng. Chú ba đang làm nhiệm vụ ở ngoài, không thể về ngay được. Chú nghe chúng con được không?”
Thẩm Hạ Lan sợ Hoắc Chấn Ninh sẽ từ chối sắp xếp của họ nên nhẹ giọng hỏi thử.
Không ngờ Hoắc Chấn Ninh lại đồng ý ngay: “Được, các con sắp xếp thế nào thì chú làm theo thế đó. Vậy Tiêu Nguyệt thì sao?”
“Đương nhiên dì sẽ về cùng chú rồi. Bây giờ dì về Hải Thành cũng không an toàn.”
Thẩm Hạ Lan không nói thẳng rằng họ đang điều tra những người khả nghi, nếu Tiêu Nguyệt về Hải Thành, rất có thể sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn trước khi họ kiểm tra xong, đây là điều cô không muốn thấy nhất.
Tiêu Nguyệt gật đầu, chỉ cần có thể đi cùng Hoắc Chấn Ninh, bà đi đâu cũng như nhau cả.
Trước đây bà như tấm bèo trôi, không có gốc rễ, không có nhà, sau khi gặp Hoắc Chấn Ninh bà mới có cảm giác thân thuộc, hai người đã xa cách gần cả đời, cuối cùng cũng được ở bên nhau, đương nhiên bà không muốn xa cách nữa.
Thấy họ không phản đối, Diệp Ân Tuấn trầm giọng bảo: “Vậy mọi người thu đọn dồ đạc đi, lát nữa sẽ có người đến đón. Vì sự an toàn của mọi người, có thể sẽ có vệ sĩ bảo vệ 24/24, tốt nhất hai người hãy quen với điều này.”
Anh có thể nghĩ đến sự sắp xếp của Mặc Trì, tuy nói sau khi đến Đế Đô là địa bàn của Mặc Trì, nhưng không ai biết người của Phương Chính có trà trộn vào không, vì vậy vẫn phải cẩn thận.
Tiêu Nguyệt không cảm thấy gì, bà bị giám sát nhiều năm nên cũng chẳng bận tâm.
Hoắc Chấn Ninh tin tưởng Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, cảm thấy hai người sẽ không làm hại mình nên cũng đồng ý.
Sau khi thu xếp mọi thứ, Diệp Ân Tuấn đưa Thẩm Hạ Lan ra khỏi phòng, nhưng anh không ngờ Tiêu Nguyệt cũng đi ra.
“Hạ Lan, chờ một chút.”
Tiêu Nguyệt gọi khiến Thẩm Hạ Lan dừng bước, cô nghi hoặc nhìn bà.
“Dì có chuyện gì vậy? Có phải dì còn chuyện gì muốn giao cho con không?”
Tiêu Nguyệt nhìn Thẩm Hạ Lan, trầm giọng hỏi: “Chú dì về Đế Đô, vậy hai đứa đi đâu?”
“Đây không phải điều bà nên hỏi.”
Giọng Diệp Ân Tuấn hơi lạnh lùng.
Tiêu Nguyệt biết Diệp Ân Tuấn không thích mình lắm, có lẽ vì bà đã từng có điều che giấu Thẩm Hạ Lan, hoặc vì lý do gì khác, nhưng bà vẫn cảm nhận được anh không thích mình.
Nhưng Tiêu Nguyệt không dừng lại.
“Dì đoán các chị định tới nước T phải không? Xảy ra nhiều chuyện như thế, dù là nhà họ Diệp hay nhà họ Tiêu hoặc nhà họ Hoắc, ít nhiều đều có quan hệ với hai anh em Phương Chính, vậy nên hai đứa không thể buông bỏ thù hận. Hai đứa định đi báo thù đúng không?”