Lần lăn qua lăn lại này của Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn lúc tỉnh lại đã gần trưa rồi.
Lúc này cô mới nhớ đến hai người con trai, lập tức cảm thấy không còn mặt mũi nữa.
“Diệp Ân Tuấn, anh vô lại!”
Cô duỗi chân đá một phát, chỉ nghe “Bịch” một tiếng, sau đó hai người đều ngẩn ra.
Diệp Ân Tuấn sao có thể ngờ được mình vất vả cày cấy nửa ngày, thế mà vẫn bị bà xã đạp một cước xuống giường.
Thẩm Hạ Lan không ngờ lúc này lại thuận lợi như vậy, sao lại có thể đạp Diệp Ân Tuấn xuống giường được?
Sắc mặt Diệp Ân Tuấn trực tiếp đen lại.
“Thẩm Hạ Lan!”
“Không phải, ông xã, em không cố ý. Chỉ là sao anh khiêm tốn như vậy? Em cũng không dùng nhiều lực lắm.”
Thẩm Hạ Lan không giải thích thì còn tốt, giải thích xong sắc mặt Diệp Ân Tuấn càng đen hơn.
Anh vừa rồi chuẩn bị đứng dậy, đúng lúc ở ngay cạnh giường được không?
Ai có thể ngờ được bà xã của mình được hầu hạ cả người thoải mái xong còn có thể qua sông chặt cầu trực tiếp đạp anh xuống giường.
Đau cũng không phải là đau!
Đây là vấn đề mặt mũi có được không?
Anh đường đường là tổng giám đốc Hoàn Trí quốc tế bị vợ mình đạp xuống giường!
Thẩm Hạ Lan nhìn vẻ hận đến cắn răng của Diệp Ân Tuấn hiện tại, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Không được!
Phải dừng lại!
Cô chớp mắt vô tội nhìn Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Ông xã, em thật sự không phải cố ý.”
Nhưng mà mặt của cô cũng nhịn cười đến đỏ lên.
Diệp Ân Tuấn cả bụng tức, đang nhìn vẻ ẩn nhẫn như thế của Thẩm Hạ Lan thì không khỏi thả lỏng mấy phần.
Một ngọn lửa giận phun thẳng lên não lại không thể phát tiết ra được, chỉ có thể từ từ đè nén lại, cho đến khi hoàn toàn đè xuống, Diệp Ân Tuấn mới thở phì phò nói: “Muốn cười thì cười đi, đừng tự nhịn đến hỏng.”
Anh vừa dứt lời, Thẩm Hạ Lan lập tức không chút che dấu trực tiếp cười ha hả.
Khóe miệng Diệp Ân Tuấn co rút lại.
Đây là bà xã thật sao?
Tuyệt đối là thật!
Diệp Ân Tuấn có chút không biết nói gì bò lên, trực tiếp đến phòng vệ sinh tắm rửa.
Thẩm Hạ Lan nhìn anh đi, vội vàng thu lại nụ cười, nhưng mà nhớ đến vừa rồi anh bị chính mình đạp xuống dưới, lại không khỏi cười mấy tiếng.
Ngay lúc Thẩm Hạ Lan còn đang lén vui mừng, Diệp Ân Tuấn đã từ phòng vệ sinh nói vọng ra một câu.
“Chúng ta vào phòng cũng đã hai tiếng rồi, cũng không biết mấy đứa kia ở bên kia làm cái gì.”
Lời nói này bình thản không có gì lạ, nhưng mà trực tiếp làm Thẩm Hạ Lan không cười được.
Ôi trời ơi!
Sao cô lại quên cái chuyện này rồi?
Hai đứa con trai có lẽ không đoán được hai người bọn họ làm cái gì trong phòng làm gì đâu nhỉ?
Dù sao bọn họ còn nhỏ như vậy.
Thẩm Hạ Lan tự mình thôi miên như thế, vội vàng xuống giường, mặc đồ ngủ đến phòng khách bên cạnh tắm rửa, sau đó thay quần áo xuống lầu.
Diệp Tranh đang ngồi trên ghế sofa xem sách y, Diệp Minh Triết ở bên cạnh ôm laptop nhập số liệu.
Lúc bọn họ nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đi xuống cũng hơi sững sờ, sau đó lại quay đầu lại, làm như không thấy.