"Ai?"
Diệp Ân Tuấn dùng một tay giấu Thẩm Hạ Lan ra phía sau, đôi mắt xếch tuyệt đẹp xuất hiện sự sắc bén.
Thẩm Hạ Lan cũng cầm chặt lấy AK47 trong túi, cả người đều trong trạng thái đề phòng.
"Là anh."
Lúc Hàn Hi Thần đi tới Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn hơi ngạc nhiên, còn có chút xấu hổ.
"Anh? Sao anh lại tới đây?"
Diệp Ân Tuấn phản ứng lại trước tiên, còn Thẩm Hạ Lan cũng nhanh chóng buông vũ khí xuống.
Hàn Hi Thần nhìn dáng vẻ hai người thở hồng hộc, nhớ lại mình và Dao Lạc giờ không có cách nào làm cái gì, không kiềm được nói: "Xem ra hai người rất hăng hái đâu, vậy mà tính đánh ‘dã chiến’?"
Thẩm Hạ Lan đỏ mặt ngay.
"Không có, không phải như thế."
Cô bực bội nhéo vào lưng Diệp Ân Tuấn một cái, khiến Diệp Ân Tuấn rất đau, nhưng cũng không dám nói cái gì.
"Anh, anh tới đây có chuyện gì a?"
Diệp Ân Tuấn chỉ có thể chuyển đề tài.
Hàn Hi Thần cũng không trêu họ, nhìn chung quanh rồi nói: "Anh đi ra xem xét địa hình xung quanh, giờ người Dao Lạc không tiện, anh phải làm đôi mắt của cô ấy, nếu biết sẽ làm phiền hai người, thì anh nên gọi trước cho hai người."
"Cũng được rồi đó, ngưng đi, vợ em dễ xấu hổ lắm."
Diệp Ân Tuấn nghe Hàn Hi Thần lại vòng lại câu chuyện, không chịu được nói.
Anh biết nếu mình không nói trực tiếp, phỏng chừng Hàn Hi Thần còn có thể vòng đề tài lại nữa.
Thẩm Hạ Lan giận không có cái lỗ để chui vào. Quá xẩu hổ rồi.
Hàn Hi Thần lại cười nói: "Ừ, da mặt mỏng."
Câu nói này càng làm Thẩm Hạ Lan xấu hổ hơn.
"Anh, bọn em ở đây vẽ tranh, không phải anh nghĩ cái kia, anh xem bức tranh em vừa vẽ xong này."
Thẩm Hạ Lan vội giải thích, sau đó đưa bức tranh cho Hàn Hi Thần.
Đây là lần đầu Hàn Hi Thần thấy Thẩm Hạ Lan vẽ tranh, nhưng không thể không nói, Thẩm Hạ Lan hoàn toàn đã vẽ ra được vẻ đẹp cũng như khí chất của Diệp Ân Tuấn.
"Rất đẹp, hôm nào có thời gian vẽ cho anh và Dao Lạc một bức đi."
Câu nói của Hàn Hi Thần khiến Thẩm Hạ Lan ngơ ra.
"Hai người sao lại không đi chụp ảnh?"
"Giờ không tiện."
Câu trả lời của Hàn Hi Thần khiến Thẩm Hạ Lan hiểu ra ngay. Nhưng đồng thời cũng biết sự cấp thiết của Hàn Hi Thần.
"Vậy hay là tối nay em vẽ cho hai người đi."
Thẩm Hạ Lan cảm thấy ngày mai là bắt đầu hành động rồi, cũng không biết sẽ trải qua cái gì, nếu có thể vẽ bức tranh ra trước cũng tốt.
Diệp Ân Tuấn hơi lo lắng nhìn Thẩm Hạ Lan nói: "Sức khỏe em chịu nổi không?"
"Không sao, giờ chúng ta quay về vẽ cho xong tranh của hai người họ, cũng chỉ khoảng một hai tiếng, dù sao cũng không có việc gì."
Việc nên chuẩn bị phía Trạm Dực đều chuẩn bị rồi, bọn họ chủ yếu là vì thả lỏng tâm trạng.
"Ừ. Anh về kêu Dao Lạc chuẩn bị."
Hàn Hi Thần phấn khởi rời đi.
Diệp Ân Tuấn nhận lấy bức tranh trong tay Hàn Hi Thần, có chút không tin đây là mình.