CHƯƠNG 369: ĐỀU DO BÀ TA SINH, TẠI SAO LẠI ĐỐI XỬ TỐT VỚI CÔ ĐẾN VẬY?
Thẩm Hạ Lan nhất quyết muốn ở lại với Tiêu Ái, Diệp Ân Tuấn không khuyên được chỉ đành ở lại cùng cô, nhưng anh vẫn có chút đau lòng.
Sức khoẻ cô vốn đã không tốt, bây giờ vì chuyện của Tiêu Ái nên cô lại càng lo lắng hơn.
Diệp Ân Tuấn thật sự sợ Thẩm Hạ Lan sẽ xảy ra chuyện gì đó không hay.
Bà cụ Hoắc không đi vào nói nữa mà thuê y tá đến chăm sóc chọ Dư Khinh Hồng, rồi bã tự về nhà.
Hoäc Chấn Đình vẫn luôn chờ ở bên ngoài, thấy Diệp Ân Tuấn đi ra thì nhỏ giọng nói: “Chúng ta nói chuyện đi”
“Không có gì để nói cả, nếu là chuyện của bà Hoäc thì tôi nghĩ mọi quyền chủ động đều do Hạ Lan”
Diệp Ân Tuấn hờ hững đáp, hiển nhiên là anh không muốn nói những chuyện này.
Hoäc Chấn Đình cũng biết trong chuyện này mẹ mình xử lý quá không đáng tin, vì vậy thở dài n‹ tôi tuổi đã lớn, cũng lẩm cẩm rồi”
“Biết vì sao bộ trưởng Tiêu lại kéo Dư Khinh Hồng tự sát cùng không?”
Diệp Ân Tuấn luôn cảm thấy Tiêu Ái quá quyết đoán trong vấn đề này.
Hoắc Chấn Đình lắc đầu nói: “Có lẽ vì mẹ tôi quá cưng chiều Dư Khinh Hồng. Chị dâu vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Hạ Lan, bây giờ vì Dư Khinh Hồng mà Hạ Lan không thể nhận tổ quy tông, chị dâu rất khổ sở vì chuyện này. Chị ấy rất muốn Hạ Lan có thể về nhà họ Hoäc, chính thức nhận lại anh cả, nhưng vì mẹ tôi hồ đồ nên chuyện này cứ kéo dài mãi. Lần trước Dư Khinh Hồng bị bắt cóc rồi ném xuống biển, Dư Khinh Hồng khóc lóc nói là do Hạ Lan làm mà mẹ tôi cũng tin, ngày ngày nói với chị dâu rằng Hạ Lan không tốt.
Ban đầu chị dâu còn lý luận lại với mẹ nhưng sau này mẹ tôi không nói lý: nên chị dậu cũng không nói nữa”
“Sắp tới là sinh nhật Hạ Lan, chị dâu nói muốn tổ chức sinh nhật cho con bé nên đã nói với tôi. Tôi nghĩ tâm trạng bà đang không tốt nên đi tìm Hạ Lan nói đôi câu có lẽ sẽ tốt hơn, nhưng không ngờ khi quay lại thì chị dây lại làm chuyện ngu ngốc này.
Nói đến đây, Hoắc Chấn Đình thật sự có chút tự trách.
Nếu anh có thể phát hiện ra Tiêu Ái có điều bất ổn sớm hơn một chút thì tốt rồi.
Diệp Ân Tuấn nghe anh ta nói xong thì đã hiểu gốc rễ vấn đề ở đâu.
Bà cụ Hoắc là mẹ chồng Tiêu Ái, bà vẫn luôn thay Hoắc Chấn Phong báo hiếu, nhưng đứa con gái khác của mình lại luôn châm ngoài mối quan hệ giữa bà Hoắc và Thẩm Hạ Lan khiến Tiêu Ái cảm thấy rất có lỗi với Hoäc Chấn Phong, có lỗi với nhà họ Hoắc.
€ó lẽ giữa Tiêu Ái và Dư Khinh Hồng đã xảy ra một cuộc cãi vã mà người ngoài không biết, nhưng có.
thể Dư Khinh Hồng không nghe lời nên mới khiến Tiêu Ái chó cùng rứt giậu, định kéo Dư Khinh Hồng cùng biến mất khỏi thế giới này, cũng là để lại sự trong sạch cho Thẩm Hạ Lan.
Không nghỉ ngờ gì Tiêu Ái rất yêu Thẩm Hạ Lan, yêu cô một cách mà người khác không thể hiểu được.
Tiếc là họ lại không phát hiện ra điều này từ trước.
Thẩm Hạ Lan ở bên Tiêu Ái, nhìn vẻ yên tĩnh của bà mà cô không thể hiểu nổi có chuyện gì khiến bà nhất định phải chết mới được?
Thời gian từng phút trôi qua, Hoắc Chấn Đình lo lắng cho mẹ nên vẫn quyết định về nhà, mà Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan không ăn không uống, sợ cô không chịu nổi nên đã ra ngoài mua chút đồ về ăn.
Thẩm Hạ Lan không hề hay biết những điều này, cô vẫn luôn ở bên Tiêu Ái, một bước không rời.
Cửa phòng không biết bị mở ra từ bao giờ.
Dư Khinh Hồng đứng sau lưng Thẩm Hạ Lan như một bóng ma, nhìn Tiêu Ái đang nằm trên giường bệnh, trong mắt loé lên tia hung ác.
“Tại sao? Đều do bà ta sinh mà bà ta lại đối xử tốt với cô, tàn nhãn với tôi?”
Giọng Dư Khinh Hồng âm trâm, vang vọng trong phòng bệnh tạo cho người ta một cảm giác rùng rợn.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên quay đầu, thấy cô ta đứng đó, cô ta đang nhìn Tiêu Ái và mình bằng ánh mắt căm hận.
“Cô đã làm gì trong Tồng-cô-tự biết. Tại sao mẹ lại đối xử với cô như vậy, cố cũng nên tự biết”
“Mẹ? Gọi thân thiết đấy!-Quả nhiên hai người đã nhận nhau phải không?”
Dư Khinh.-Hồng.cười lớn.
“Từ nhỏ đến lớn, lúc nào tôi cũng hy vọng bà có thể đối xử với tôi tốt hơn, nhưng tôi chưa bao giờ có được. Kể từ khi cô xuất hiện, bà đã dành mọi tình yêu cho cô. Dù cô làm gì bà đều khen, tôi làm gì bà cũng chê. Trong ngày sinh nhật, tôi tự tay nấu đồ ăn cho bà nhưng bà không cảm kích còn bảo tôi đi nói chuyện với bà Hoắc răng không phải cô bắt cóc tôi, không phải cô ném tôi xuống biển, còn bắt tôi phải nói với bà là cô liều mạng kết hợp với một đứa bé nên mới cứu được.
bà nội. Trong mọi chuyện bà đều suy nghĩ cho cô, nhưng không hề nghĩ nếu tôi nói những chuyện này cho bà nội thì bà sẽ nghĩ gì về tôi? Đối xử với tôi thế nào? Như vậy chẳng phải những điều tôi làm với bà nội trong hơn một tháng qua đều uổng phí hết sao?”
Lời của Dư Khinh Hồng khiến Thẩm Hạ Lan khẽ cau mày.
“Lẽ nào những chuyện này không phải đều do cô làm sao? Lẽ nào cô không nên thú nhận với bà nội?”
“Tại sao tôi phải thú nhận? Bà nội mắt mù, tim cũng mù, bà thích nghe lời dối trá, thích người ngoài là tôi làm cháu gái bà! Còn bà ấy là mẹ tôi, tại sao lại không thể suy nghĩ cho tôi một chút? Tôi cũng cần tình thân, tôi cũng cần tình yêu! Nhưng bà đã từng cho tôi chưa? Cô không biết khi bà nói muốn nấu ăn cho tôi, tôi đã vui thế nào đâu. Tôi tưởng mình chờ đợi bao nhiêu năm cuối: cùng cũng ©ó được, nhưng tôi-ăn đồ bà nấu cho, kết quả lại suýt chết. Người mẹ mà tôi yêu nhất lại muốn giết tôi! Thẩm Hạ Lan, cô nói xem tại sao trên đời này có. còn có cô? Tại sao cô không chết đi?”
Dư Khinh Hồng nói xong thì cầm một vật gì đó bên cạnh lên đập vào đầu Thẩm Hạ Lan.
Mấy ngày nay đi theo Diệp Ân Tuấn, cô đã học được rất nhiều kỹ năng tự vệ, khi Dư Khinh Hồng đánh tới, Thẩm Hạ Lan đã xoay người giơ chân, đá vào bụng cô ta khiến cô ta ngã lăn ra ngoài.
Dư Khinh Hồng giận dữ gào lên một cách không cam lòng, người cô ta bay ra ngoài như một con diều đứt dây.
Thẩm Hạ Lan không hề có chút thương hại nào dành cho cô ta.
Cô ta đã tàu hoả nhập ma rồi, không còn thuốc chữa.
“Cút! Đừng ở đây quấy rầy mẹ tôi nghỉ ngơi nữa!”
Thẩm Hạ Lan lạnh lùng nói xong thì đóng cửa lại, nhốt Dư Khinh Hồng ở ngoài: Sau khi trở lại giường, Thẩm Hạ Lan nhìn Tiêu Ái còn đang ngủ say, thấp giọng nói: “Sao mẹ lại ngốc vậy? Cho dù-cô-ta không chịu nói thì có.sao?Con chưa bao giờ quan tâm bà nội nghĩ gì về mình. Bây giờ vì một người mà mẹ phải dùng cả tính mạng, có đáng không? Hay là mẹ thật sự cảm thấy trên đời không còn ai, không còn chuyện gì có thể khiến mẹ lưu luyến nữa? Vậy con thì sao? Mẹ cũng không cần con nữa à?”
Tay Tiêu Ái khẽ cử động, tiếc là cử động quá nhỏ nên Thẩm Hạ Lan cũng không nhìn rõ.
Cô ngồi trước giường Tiêu Ái rồi nhỏ giọng nói: “Trước kia con luôn cảm thấy giữa con và mẹ có một ngăn cách rất xa, bây giờ con mới biết mẹ thật sự yêu con, chỉ là mẹ yêu con theo một cách khác khiến con không thể hiểu. Thật ra cho dù không về nhà họ Hoắc.
thì có sao? Con cũng chẳng bận tâm. Chỉ cần mẹ bình an, mẹ có thể hạnh phúc là con đã mãn nguyện rồi. Tại sao mẹ cứ phải kiên trì muốn con về nhà họ Hoắc vậy?
Lẽ nào chỉ khi nhận tổ quy tông thì con mới là con gái Hoắc Chấn Phong? Vậy bây giờ con không phải sao?
Mẹ, có đôi lúc mẹ quá bảo thủ”
Thẩm Hạ Lan không biết Tiêu Ái có nghe thấy không, nhưng dù không nghe được thì cô vẫn muốn nói.
Tiêu Ái vẫn ngủ say, Thẩm Hạ Lan cũng hơi mệt nên cô dựa vào giường.-bà ngủ thiếp đi.
Trong giấc mộng, dường như cô nhìn thấy nụ cười hiền lành, nhân hậu của Tiêu Ái, nhìn thấy Hoắc Chấn Phong mỉm cười với cô, khi cô muốn nói gì đó với họ thì hó lại đột ngột rời đi: “Ba, mẹt”
Thẩm Hạ Lan giật mình tỉnh giấc mới nhận ra đó chỉ là một giấc mơ.
Không biết Diệp Ân Tuấn đã về từ lúc nào, thấy Thẩm Hạ Lan gặp ác mộng, anh vội hỏi: “Không sao.
chứ? Trong kia có sofa, em vào ngủ một lát đi để anh trông cho, không có chuyện gì đâu. À, anh mua đồ ăn cho em rồi đó, em ăn một chút đi”
“Em ăn không vào”
Diệp Ân Tuấn biết tâm trạng Thẩm Hạ Lan lúc này nhưng anh vẫn khuyên: “Ăn không vào cũng cố ăn một chút, bộ trưởng Tiêu như này cũng không biết bao.
giờ mới tỉnh lại, lỡ như em lại ngã bệnh nữa thì phải làm sao?”
“Em thật sự không ăn được”
Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn muốn tốt cho mình nhưng cô thật sự không muốn ăn.
Diệp Ân Tuấn cầm bát cháo tới: “Cho dù không ăn gì thì ít nhất cũng uống chút cháo, nếu không Dư Khinh Hồng mà tới nữa thì em lấy sức đâu mà đạp cô ta ra ngoài?”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, Thẩm Hạ Lan hơi sửng sốt.
“Sao anh biết?”
“Haha, bấy giờ chắc cả bệnh viện đều biết rồi.
Dư Khinh Hồng vừa tỉnh lại muốn qua xem mẹ mình thế nào, kết quả lại bị em cứng rắn đạp ra ngoài, bây giờ cô ta không bò dậy nổi nữa, còn đáng thương nói rằng là do tâm trạng em không tốt, mọi người đừng trách em”
“Bạch liên hoa, trà xanh”
Thẩm Hạ Lan thật sự cảm thấy Dư Khinh Hồng không đi đóng phim đúng là quá lãng phí tài năng.
Đương nhiên Diệp Ân Tuấn không tin những điều này.
Nhưng anh vẫn thấp giọng nói: “Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng rất xấu đến em, huống hồ bà Hoắc lại là người mù quáng, chưa biết chừng ngày mai lại hiểu lầm em. Cho nên em ăn chút đi rồi ngủ một giấc, nạp đủ năng lượng mới ứng phó được đám đầu trâu mặt ngựa này chứ đúng không?”
Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn cố gắng thuyết phục mình ăn như vậy, trái tim cũng mềm đi một chút.
“Trên đời này cũng chỉ có anh là thương em, hiểu em”
“Anh là chồng em, anh không thương em thì ai thương em?”
Diệp Ân Tuấn đưa bát cháo cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan cũng không từ chối nữa, mặc dù ăn không vào nhưng vẫn cố gắng ép mình ăn một chút.
Thấy cô đã ăn, cuối cùng Diệp Ân Tuấn cũng yên lòng.
Anh thật sự sợ Thẩm Hạ Lan sẽ vì chuyện của Tiêu Ái mà ngã xuống.
Thẩm Hạ Lan ăn xong thì lại không buồn ngủ lắm, nhưng cô vẫn nhắm mắt lại.
€ô không biết rằng lân này mình sảy thai đã khiến cơ thể bị tổn thương tận gốc, khiến cô luôn bất giác cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ. Diệp Ân Tuấn biết những triệu chứng này nên anh luôn mong Thẩm Hạ Lan có thể ngủ bình thường.
Bây giờ cô đã ngủ, Diệp Ân Tuấn bế cô vào phòng, tìm thứ gì đó đắp lên cho cô rồi mới ra ngoài.
Tiêu Ái vẫn đang ngủ say, mọi thứ đang phát triển theo một hướng không xác định.
Diệp Ân Tuấn không biết điều gì đang chờ đợi họ ngày mai, nhưng nghĩ đến việc có người bắt nạt Thẩm Hạ Lan, anh sẽ không bao giờ đồng ý!