“Chuyện bắt cóc lần này là do Huy đã bày ra, Nhan Phi chết rồi, cậu ta đổ hết tất cả các sai lầm nên trên người của em, cho nên mới cho người trói em lại, dự định bỏ đói em một ngày một đêm, sau đó lại cho người đối phó với em, đây là những gì mà tôi biết.”
Nghe thấy Phương Nguyên nói xong, ít nhiều gì Thẩm Hạ Lan cũng hiểu được một chút.
Huy bởi vì Nhan Phi mà trói mình lại định báo thù cho Nhan Phi, lại không ngờ tới là bị Thẩm Niệm Niệm hớt tay trên.
Chỉ là tại sao Thẩm Niệm Niệm lại biết mình bị Huy bắt cóc?
Chẳng lẽ là cô ta với Huy có liên hệ với nhau?
Hay là nói cô ta vẫn luôn âm thầm theo dõi mình?
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan không khỏi nhíu chặt mày.
Đúng là không sợ trộm cướp, chỉ sợ trộm nhớ thương.
Cũng không biết là Thẩm Niệm Niệm đã trải qua chuyện gì trong lao tù, nhưng mà hiển nhiên sống không tốt, nếu không thì cũng sẽ không hận mình như thế, hận đến nỗi không thể phế bỏ cô.
Đầu óc của Thẩm Hạ Lan nhanh chóng xoay chuyển.
Phương Nguyên không biết là Thẩm Hạ Lan có tin vào những gì mình nói hay không, nét mặt của cô rất khó đoán, con ngưới hơi rũ xuống, không nhìn thấy rõ cảm xúc ở bên trong.
“Thẩm Hạ Lan, em…”
“Anh đóng vai gì trong vở kịch này?”
“Hả?”
Phương Nguyên bị hỏi cho ngớ người.
“Tôi không có liên quan tới bọn họ.”
“Vậy thì tại sao ngay từ đầu anh lại tìm tôi chủ động yêu cầu ký hợp đồng? Với lại tại sao lại quan tâm tới tôi, thậm chí bây giờ tôi xảy ra chuyện anh còn vội vàng chạy đến đây thăm tôi, đừng có nói với tôi là anh vừa gặp đã yêu, trước đó chúng ta ngay cả mặt cũng chưa từng nhìn thấy.”
Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan sắc bén làm cho Phương Nguyên không thể chống đỡ nổi.
Anh ta phát hiện thần thái và khí thế của Thẩm Hạ Lan quả thật rất giống với ba của mình.
Phương Nguyên lắc đầu cười khổ: “Tôi không thể giải thích được.”
Anh ta đến đây là đã sai rồi.
Nếu như mà anh ta biết sau khi Thẩm Hạ Lan bị thương đầu óc lại minh mẩn như thế, có nói cái gì anh ta cũng sẽ không vào.
Thẩm Hạ Lan ngây ra một lúc.
Vốn dĩ cô cho là Phương Nguyên sẽ bịa ra một câu chuyện êm tai, hoặc là nói dối cái gì đó, nhưng mà lúc Phương Nguyên nói thẳng là mình không thể giải thích, Thẩm Hạ Lan lại cảm thấy trong câu nói này mới có nhiều chuyện.
Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan hận không thể nhìn thấu Phương Nguyên từ trong ra ngoài, tốt nhất là có thể nhìn thấy đáy lòng của anh ta, đáng tiếc là cô không có năng lực đặc biệt.
“Phương Nguyên, rốt cuộc anh là ai, anh có tâm tư gì đối với tôi?”
“Tôi chỉ có thể nói là tôi sẽ không hại em.”
Phương Nguyên nói xong thì nhìn thoáng qua Thẩm Hạ Lan, sau đó đứng dậy.
Anh ta lấy ra một cái thẻ từ trong túi đặt lên trên bàn.
“Tôi biết là em không thiếu tiền tiền, ở trong này cũng không nhiều, tôi đến đây quá vội cho nên không kịp mua đồ, tự em xem xem mình muốn mua cái gì thì cứ mua cái đó, tốt xấu gì đây cũng là tâm ý của tôi.”
“Tôi không cần.”
Thẩm Hạ Lan từ chối thẳng thừng.
Mặc dù là Phương Nguyên đã chuẩn bị từ trước, nhưng mà vẫn cảm thấy rất khó chịu.
“Cứ coi như tôi cầu xin em nhận đi có được không?”
“Lý do.”
Hai chữ này làm cho Phương Nguyên á khẩu không trả lời được.
Anh ta thở dài một hơi, cất cái thẻ ở trên bàn vào.
“Dưỡng thương cho thật tốt đi, tôi đi trước đây.”
Nói xong, anh ta đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh.
Trong nháy mắt của phòng mở ra, đúng lúc Diệp Ân Tuấn trở về từ bên ngoài, lúc chạm mặt với Phương Nguyên, trong đôi mắt của Diệp Ân Tuấn có một tia cảnh cáo và tức giận.
Thẩm Hạ Lan đối diện với Diệp Ân Tuấn, cô nhìn thấy biểu cảm của anh không sót một cái gì.
Diệp Ân Tuấn quen biết với Phương Nguyên hả?
Nhận thức này làm Thẩm Hạ Lan cảm thấy kinh ngạc.
Cô bất động thanh sắc buông thõng tầm mắt, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển.
Tại sao Diệp Ân Tuấn lại quen biết với Phương Nguyên?
Rốt cuộc là giữa anh với Phương Nguyên và Nhan Phi có bí mật gì mà cô không thể biết?
Lúc Diệp Ân Tuấn và Phương Nguyên nhìn thoáng qua nhau, anh dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được mà nói: “Đừng để tôi nhìn thấy anh xuất hiện ở trước mặt của Hạ Lan nữa.”
“Tôi chỉ đến đây xem vết thương của em ấy như thế nào.”
“Đây là trách nhiệm của người làm chồng là tôi đây, không có liên quan gì tới anh.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì trực tiếp đi vào phòng, sau đó đóng sầm cửa lại.
Thiếu chút nữa là Phương Nguyên đã bị cánh cửa đụng vào mũi, vô thức lùi lại phía sau một bước.
Chắc chắn là Diệp Ân Tuấn cố ý!