Nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Tiểu Niệm Vi, Thẩm Hạ Lan hạ giọng nói: “Là vì chị gái của người em trai mà cô đến khám vào ngày mai. Tôi nợ nhà họ quá nhiều, tôi cũng biết làm nhà thiết kế sẽ giúp mình được sống thoải mái hơn, nhưng tôi không thể cứ ích kỉ nghĩ cho bản thân mình được, tôi phải dẫn dắt bọn họ cùng tiến lên. Hai chị em cậu ấy, một người là Lam Tử Thất, một người là Lam Dũng, Tử Thất muốn nổi tiếng ở giới giải trí, tôi sẽ bảo vệ và tạo không gian cho cô ấy, đây
là việc tôi muốn làm nhất bây giờ”
Thẩm Hạ Lan nói chuyện của mình cho Tiêu Niệm Vi nghe.
ē
Tiêu Niệm Vi nghe xong thì đưa cho Thẩm Hạ Lan một tấm danh thiếp.
“Tìm người này, cứ bảo là tôi kêu cô đi tìm, dẫn người chị em gì kia của cô đi thử xem. Làm diễn viên quần chúng quá vất vả, hơn nữa không dễ dàng đi lên được, nếu biết ca hát thì có thể đi làm thực tập sinh, đi con đường này sẽ có người
giúp.”
Thẩm Hạ Lan rất mừng khi Tiểu Niệm Vi giúp đỡ. “Cảm ơn bà Lương, thật ra tôi tìm cậu Lương cũng là vì chuyện của một đạo diễn”
Thấy Tiêu Niệm Vi đã mở đường, Thẩm Hạ Lan cũng không vội tìm Lương Thiệu Cảnh nữa, dù sao nam nữ cũng không tiện giải bày, cô thấy ăn ý với Tiểu Niệm Vi hơn.
“Đạo diễn nào?”
“Là người bên kia, Trương Hằng Chí. Anh ta luôn nhắm vào Tử Thất, toàn nhân cơ hội chèn ép, tôi nghe nói anh ta tới đây là để bám víu cậu Lương, nếu anh ta đạt được mục đích thì e là sẽ trở thành chướng ngại lớn nhất cản trở con đường tương lai của tôi và Tử Thất”
Thẩm Hạ Lan không hề giấu diếm suy nghĩ của mình. Tiêu Niệm Vi mỉm cười nói: “Thế thì có gì khó? Không cần tìm Lương Thiệu Cảnh, tôi sẽ giải quyết giúp cô luôn” Nói xong, cô ta vẫy tay gọi con gái tới.
“Vận Ninh, đi đi, cho tên kia một trận”
“Con được đánh người sao mẹ?” Lương Vạn Ninh hỏi cực kỳ nghiêm túc. “Hôm nay được”
Tiêu Niệm Vi cũng nghiêm túc trả lời. Nghe được chỉ thị của mẹ, Lương Vạn Ninh thoăn thoắt chạy tới trước mặt Trương Hằng Chí, nhắm thẳng cẳng chân anh ta mà sút một phát.
"A!"
Trương Hằng Chí không hề đề phòng, bị đá cho quỳ rạp xuống đất. Mọi người xung quanh lập tức cười ầm lên.
Trương Hằng Chí vừa quay lại thì thấy một bé gái đang nghịch ngợm làm mặt quỷ với mình, anh ta vô cùng mất mặt, lửa giận xông lên não, chẳng thèm quan tâm cô bé là con cái nhà ai, lập tức thò tay véo tại cô bé, quát tháo nói: “Con nhà ai đây? Không được dạy dỗ à? Ba mẹ mày không dạy mày thì hôm nay để tạo dạy mày phải làm người thế nào!”
Nói xong, anh ta giơ tay phải lên muốn tát vào mặt Lương Vạn Ninh.
Có điều cái tay đó còn chưa kịp vung xuống thì đã bị người khác tóm chặt, lực như muốn vặt đứt cánh tay của anh ta luôn vậy.
“Anh là tên rác rưởi ở đâu tới mà dám đòi dạy dỗ con gái của tôi?”
Giọng nói lạnh như băng truyền đến khiến cho Trương Hằng Chí không tự chủ được mà rùng mình một cái, khi nhìn rõ người trước mặt của mình là ai thì anh ta sợ đến mức hồn vía bay lên mây.
"Cậu... cậu Lương?" "Sao vậy? Anh có ý kiến gì với con gái tôi à?"
Mọi người đều biết rằng đây là con gái cưng của Lương Thiệu Cảnh, thế mà bây giờ Trương Hằng Chí lại dám đánh con bé ngay trong bữa tiệc sinh nhật của cô bé, điều này chẳng khác nào ở trước mặt mọi người mà tát vào mặt Lương Thiệu
Cảnh, ánh mắt của anh ta bây giờ vô cùng lạnh lùng đáng sợ.
Lúc này Trương Hằng Chí mới nhận thức được cô gái nhỏ trước mắt mình là ai, có điều mọi chuyện đã quá muộn rồi.