Mục lục
Cục cưng có chiêu – Thẩm Hạ Lan – Diệp Ân Tuấn (full) – Truyện tác giả: Vi Lan Tử Mặc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Hạ Lan nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy thì mới nhẹ gật đầu.

Đúng vậy đó, ở bên cạnh của Tống Dật Hiên vẫn còn có Hồ Ngọc Duyên.

Bây giờ anh không phải là một đứa nhỏ đáng thương không có người thân, anh đã là một người đàn ông có vợ.

Điểm này vẫn để Thẩm Hạ Lan cảm thấy được an ủi.

Diệp Ân Tuấn nói kết quả giám định mà Hạ Tử Thu đã nói với anh cho cô biết, cũng nói nỗi lo của mình cho Thẩm Hạ Lan nghe, sợ Thẩm Hạ Lan sẽ lo lắng, còn để Tống Dật Hiên đi làm kiểm tra sức khỏe.

Thẩm Hạ Lan thấy anh đã sắp xếp mọi chuyện rất thỏa đáng, cô không khỏi ôm lấy cánh tay của anh, dựa đầu ở trên, thấp giọng nói: “Anh đối xử tốt với em và những người mà em quan tâm như thế, Diệp Ân Tuấn, cảm ơn anh.”

“Giữa vợ chồng, cần gì phải nói cảm ơn chứ? Người mà em quan tâm, chẳng lẽ là anh không nên quan tâm à?”

Câu nói này thành công làm khóe miệng của Thẩm Hạ Lan cong lên.

Cái miệng này của Diệp Ân Tuấn rất giỏi, cô nói không lại.

“Nếu như mọi chuyện đều đã rõ ràng, chúng ta cũng không làm được cái gì, vậy thì tiếp theo đây chúng ta đi đâu?”

Thẩm Hạ Lan vẫn còn nhớ những lời mà lúc nãy Diệp Ân Tuấn đã nói trước khi ăn cơm.

Mặc dù cô cũng lo lắng cho Tống Dật Hiên, cũng muốn biết đáp án, nhưng mà ở bên cạnh Tống Dật Hiên có người biết nóng biết lạnh, thích hợp hơn so với cô. Huống hồ gì Diệp Ân Tuấn cũng đã dặn dò, nếu như Hạ Tử Thu có tin tức thì thông báo cho bọn họ, cho nên, bây giờ chuyện mà cô cần phải làm đó chính là chơi đùa với bọn nhỏ và chồng thật vui, đây mới là chuyện quan trọng nhất.

Thấy tâm trạng của Thẩm Hạ Lan không bị ảnh hưởng quá lớn, Diệp Ân Tuấn cười cười, vuốt tóc của cô rồi nói: “Nghỉ ngơi tốt rồi hả, có lẽ là một lát nữa cần phải hao tốn thể lực.”

“Anh muốn làm gì?”

Thẩm Hạ Lan lập tức hoảng hốt nhìn Diệp Ân Tuấn, dáng vẻ phòng bị làm cho Diệp Ân Tuấn không biết nói gì.

“Thẩm Hạ Lan, anh làm cái gì, em có cần phải vậy không?”

“Làm cái gì tự anh không biết hả? Hừ, dù sao thì em cũng muốn ngưng chiến với anh một tuần lễ, không thể trả giá được.”

Thẩm Hạ Lan vừa vội vã lại vừa bá đạo mà nói.

Diệp Ân Tuấn lập tức lắc đầu, buồn cười.

“Được rồi được rồi, ngưng chiến thì ngưng chiến, có được chưa?”

Diệp Ân Tuấn cho người mang một bộ quần áo thể thao tới.

Thẩm Hạ Lan thấy là số đo của mình, liền biết có lẽ là hoạt động tiếp theo cần phải có quần áo thể thao.

Cầm lấy quần áo, nhanh chóng mặc vào, lúc quay đầu lại thì đã nhìn thấy Diệp Ân Tuấn thay một bộ quần áo thể thao màu trắng, trông rất là chói mắt.

“Anh đúng là cái giá treo quần áo mà, mặc cái gì cũng có thể đẹp hết.”

“Anh xem đây như là lời khen của mợ Diệp đối với anh, anh sẽ không ngừng cố gắng.”

Diệp Ân Tuấn mặt dày mà nói, nhận lấy sự khinh bỉ của Thẩm Hạ Lan.

“Bọn nhỏ đâu rồi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK