Mục lục
Cục cưng có chiêu – Thẩm Hạ Lan – Diệp Ân Tuấn (full) – Truyện tác giả: Vi Lan Tử Mặc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vu Linh biết cách làm người của Diệp Tri Thu, cho nên lúc Diệp Tri Thu muốn dẫn A Tử đi, bà ta giả bộ rất đau lòng, nhưng thật ra bà ta không tổn thất gì, thậm chí bà ta còn hận không thể để Diệp Tri Thu làm thịt con gái ruột của ông ta."

Trạm Dực nói hết những gì điều tra được cho Diệp Ân Tuấn.

Lúc này đây không có gì cần phải giấu Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn hoảng sợ.

Anh vẫn luôn cảm thấy Vu Linh đối xử bạc tình bạc nghĩa với Triệu Ninh, vốn tưởng là vì Vu Phong, giờ nghĩ lại là vì A Tử căn bản không phải con gái ruột bà ta, cho nên đối xử với người yêu của A Tử sao cũng được đi?

Thậm chí bà ta có thể theo lẽ thường tình tính kế A Tử, lợi dụng A Tử.

Một số chi tiết trước kia không rõ ràng, giờ xem như đã rõ hết.

"Vậy Vu Linh thật sự đã chết sao?"

Diệp Ân Tuấn bỗng nhớ tới chuyện này.

Vu Linh bị Phương Nguyên đưa tới nước T, nếu những gì bọn họ điều tra đều là thật sự, quốc chủ để ý tới mạng của Vu Linh như vậy, sao lại để Vu Linh chết dễ dàng như vậy trong phạm vi nước mình đâu?

Hơn nữa lúc ấy Vu Phong đã ở nước T, anh ta và quốc chủ người chính diện người âm thầm, muốn bảo vệ Vu Linh hẳn không xem như việc khó đi?

Nghĩ tới khả năng này, mặt Diệp Ân Tuấn biến sắc.

Trạm Dực hơi sửng sốt.

“Chuyện này không thể nào có gì ngoài ý muốn được?”

Trong kết quả điều tra của anh ấy không có tin tức gì về cái chết của Vu Linh, thậm chí lúc đầu Phương Nguyên vì để trút giận mà lăng trì Vu Linh là chuyện ai ai cũng biết, lẽ nào còn có ẩn tình gì ư?

Trạm Dực nhìn Diệp Ân Tuấn, trong lòng có hơi khó hiểu.

Nghe Trạm Dực nói thế, trong lòng Diệp Ân Tuấn từ từ thả lỏng.

“Tôi không biết, tôi chỉ nghĩ rằng nếu Quốc chủ quan tâm đến Vu Linh như vậy, ông ấy

Trạm Dực cười nói: “Lúc đó Phương Nguyên chiếm ưu thế, mà hành động lại vừa nhanh vừa chuẩn, ngay cả Vu Phong cũng không phản ứng kịp, huống chi là Quốc chủ, mà tôi nghe lúc đó Quốc chủ không ở trong nước, cho nên Vu Linh cũng coi như xui xẻo, chết cũng đáng.”

“Như vậy tốt nhất, nếu không tôi không ngại tự tay giết bà ta”

Một lạnh lùng u ám lướt qua đáy mắt Diệp Ân Tuấn.

Trạm Dực tuy không nói gì nhưng cũng gật đầu.

Sau khi cả hai sắp xếp một chút, Diệp Ân Tuấn đến lều của Hàn Hi Thần.

Lúc này, Thẩm Hạ Lan đã vẽ xong bức chân dung, Diệp Ân Tuấn liếc mắt nhìn, nó sống động như thật.

Hàn Hi Thần và Dao Lạc cũng có chút mệt mỏi, vậy nên họ tách khỏi nhau để Dao Lạc nghỉ ngơi một chút.

Thẩm Hạ Lan hoàn thiện những nét cuối cùng, sau đó đưa bức chân dung cho Hàn Hi Thần và Dao Lạc, cả hai đều khá hài lòng.

“Cảm ơn, Hạ Lan.”

Dao Lạc hạnh phúc, có thể thấy cô ấy rất thích bức tranh này.

“Không có gì đâu, chỉ cần cô thích là được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK