CHƯƠNG 419: BÀ CỤ HOẮC ÉP CÔ
“Em nghe máy!”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên mở miệng, thậm chí giọng điệu không tự nhiên, nhất thời làm cho Diệp Ân Tuấn hoảng sợ.
“Em sao vậy?”
“Không biết, nhưng em đột nhiên cảm thấy lo lắng, dường như cuộc gọi này có chuyện xấu gì đó xảy ra vậy.”
Thẩm Hạ Lan không giấu giếm Diệp Ân Tuấn.
Cảm giác này vô cùng kỳ lạ, nhưng cô lại bắt đầu cảm thấy lo lắng không thôi.
Diệp Ân Tuấn thấy cô như vậy thì không khỏi ôm cô vào lòng, thấp giọng nói: “Không sao, có anh ở đây. Cho dù xảy ra chuyện gì thì anh cũng ở bên cạnh em.”
“Ừ!”
Thẩm Hạ Lan gật đầu, tuy rằng cô đồng ý nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại, hơn nữa cô hít sâu một hơi, giống như lấy dũng khí thật lớn mới nghe điện thoại.
“Alo?”
Cô không phát hiện giọng nói của mình có chút run rẩy và lo lắng.
Diệp Ân Tuấn thấy cô như vậy thì rất đau lòng, muốn nghe điện thoại thay cho cô thì nghe thấy giọng nói lo lắng của Tống Đình truyền đến.
“Mợ chủ, Sếp Diệp đâu rồi?”
“Xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Hạ Lan nghe ra giọng của Tống Đình nên không khỏi lo lắng.
Tống Đình cũng không quan tâm, sốt ruột nói: “Chúng tôi vừa ra khỏi biệt thự không lâu thì có người theo dõi. Vừa rồi lúc ở chỗ cua thì xe phía sau đột nhiên đuổi theo ép chúng ta dừng xe. Mợ chủ, tôi xin lỗi, đây là lỗi của tôi, tôi bảo vệ cho bà cụ và cậu chủ, không nghĩ tới bọn họ nhân lúc tôi không chú ý đã bắt lấy cô chủ. Tôi xin lỗi mợ chủ, cô phạt tôi đi.”
“Lạch cạch” một tiếng, điện thoại rơi xuống sàn nhà.
“Mợ chủ, mợ chủ, tôi đã báo người nhà họ Diệp đến đón bà cụ và cậu chủ, tôi nhất định sẽ đưa cô chủ về nhà!”
Tống Đình vẫn tiếp tục nói, nhưng Thẩm Hạ Lan lại suýt nữa ngất đi.
“Nghê Nghê, Nghê Nghê bị bắt đi rồi!”
Cô đột nhiên nắm lấy tay Diệp Ân Tuấn, hai mắt đầy nước mắt.
Trước đó không lâu cô bé vẫn ăn uống vui vẻ ở đây, thậm chí còn trêu chọc Thẩm Minh Triết, nói anh trai mình quá cứng nhắc, giống như một ông cụ non. Dường như bên cạnh còn có nhiệt độ còn dư lại của Thẩm Nghê Nghê, nhưng hiện tại vì sao lại có người bắt cô bé đi chứ?
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan lung lay sắp ngã thì vội vàng đỡ lấy cô.
“Em đừng gấp, có anh ở đây, anh lập tức cho người đuổi theo.”
Diệp Ân Tuấn nhặt điện thoại lên, nói với Tống Đình: “Cần phải bảo vệ cho bà cụ và cậu chủ. Cậu có biết là ai không?”
“Tôi không rõ lắm, nhưng tôi thấy hành động lưu loát như vậy thì chắc là người từng đi lính hoặc là nhân tài xuất ngũ. Sếp Diệp cũng biết có rất ít người có thể bắt người từ trong tay tôi đi. Nhưng bọn họ người đông thế mạnh, hơn nữa mỗi người đều giỏi võ, chỉ sợ là người luyện võ lâu năm.”
Tống Đình nói làm cho Thẩm Hạ Lan đột nhiên nghĩ tới một người.
“Có phải nhà họ Hoắc hay đúng? Ở Hải Thành, ngoại trừ nhà họ Hoắc thì còn có ai có nhiều người giỏi võ như thế?”
Thẩm Hạ Lan nắm lấy tay Diệp Ân Tuấn.
“Ân Tuấn, là nhà họ Hoắc! Chắc chắn là như vậy! Anh chèn ép việc kinh doanh của bọn họ, em lại không đồng ý ly hôn anh với bà cụ Hoắc, bà ta đã nói sẽ làm cho em hối hận! Nhất định là nhà họ Hoắc! Bọn họ bắt Nghê Nghê đi, muốn ép em nghe lời bọn họ!”
Thẩm Hạ Lan càng nghĩ càng cảm thấy có lý.
Bà cụ Hoắc luôn nghĩ cho Dư Khinh Hồng, muốn Dư Khinh Hồng gả cho Diệp Ân Tuấn. Nhưng cô lại không đồng ý, thậm chí còn để nhà họ Diệp đụng vào nhà họ Hoắc trên thương trường, hiện tại cổ phiếu giảm mạnh, Hoắc Chấn Đình nói bà cụ Hoắc ngã bệnh, có lẽ chỉ là bẫy, muốn cô đến nhà họ Hoắc, sau đó ép cô ly hôn nhường chỗ cho Dư Khinh Hồng.
Không ngờ cô không hề xuất hiện, Diệp Ân Tuấn cũng không tin lời Hoắc Chấn Đình, cho nên bà cụ Hoắc sốt ruột, bí quá hoá liều.
Đúng!
Nhất định là như vậy!
“Em muốn đến nhà họ Hoắc! Em phải đưa con gái em quay về!”
Thẩm Hạ Lan giống như phát điên, đi xuống giường muốn ra ngoài, nhưng Diệp Ân Tuấn lại kéo cô lại.
“Hạ Lan, em bình tĩnh một chút, chúng ta cần phải điều tra rõ chuyện này!”
“Điều tra cái gì? Đó là con gái em! Ngoại trừ nhà họ Hoắc thì còn có ai ra tay với con chúng ta chứ? Cho dù là Tống Khinh Dao, bà ta cũng không có năng lực thuê nhiều người giỏi võ làm chuyện này? Bà cụ Hoắc đang ép em! Vì Dư Khinh Hồng nên bà ta muốn lấy tính mạng của con gái em để ép em!”
Thẩm Hạ Lan giống như phát điên, ai nói cũng không nghe.
Thẩm Nghê Nghê là miếng thịt rơi xuống từ trên người cô.
Năm năm nay, Thẩm Nghê Nghê không được có mấy ngày vui vẻ, hiện tại vất vả lắm cô bé mới có thể vui vẻ trưởng thành ở nhà họ Diệp, lại không nghĩ rằng cô liên lụy đến cô bé, bây giờ có người bắt cô bé đi rồi.
Thẩm Hạ Lan nhớ đến dáng vẻ đáng yêu ngọt ngào của Thẩm Nghê Nghê trước đó không lâu thì cảm thấy trái tim đau như cắt.
Cô vẫn luôn cho rằng mình có đủ năng lực bảo vệ con mình không bị tổn thương, nhưng mỗi lần những người đó đều ép cô muốn giết người.
Cho dù có chuyện gì thì hãy nhắm vào người lớn, sao lại dùng đứa bé làm mồi nhử?
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan sắp muốn điên lên thì vội vàng đứng dậy ôm lấy cô.
“Hạ Lan, em bình tĩnh một chút, hiện tại em không thể đi ra ngoài, càng không thể xuất hiện trước mặt mọi người, có trời mới biết bên ngoài có bao nhiêu người đang chờ em. Tống Khinh Dao ước gì bây giờ em đi ra ngoài.”
“Em không quan tâm nhiều như vậy, những phóng viên này muốn ăn em cũng được, muốn nuốt em cũng được, em không quan tâm. Không ai hay là chuyện gì quan trọng hơn con gái em. Huống hồ hiện tại trời đã tối, bọn họ muốn chụp thì chụp. Em phải đến nhà họ Hoắc. Em muốn đưa con gái mình quay về!”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì giãy giụa đi ra ngoài.
Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Cho dù em muốn đi cũng phải đi giày, đổi một bộ quần áo trước.”
Anh nói như vậy thì Thẩm Hạ Lan mới phát hiện mình đi chân không trên sàn nhà, trên người còn ăn mặc áo ngủ rộng thùng thình.
Có lẽ Diệp Ân Tuấn nhân lúc cô ngủ đã thay đồ cho cô.
Thẩm Hạ Lan dừng một chút, cô thấy Diệp Ân Tuấn ngồi xổm xuống cầm dép lê bên cạnh cẩn thận đeo vào cho Thẩm Hạ Lan, sau đó anh mới thấp giọng nói: “Có người bắt Nghê Nghê đi, anh và em đều lo lắng, nhưng nếu em phải nghĩ đến chuyện này, chỉ cần em không xuất hiện, bọn họ sẽ không làm khó Nghê Nghê. Cho nên hiện tại chúng ta không thể hoảng loạn được. Anh biết em lo lắng, em sốt ruột, nhưng Tống Đình cũng không phải ăn chay, người nhà họ Diệp cũng không phải tầm thường. Bọn họ đã đuổi theo, nói không chừng có thể đưa con về nhà. Hiện tại em phải bình tĩnh một chút, sau đó thay đồ, cho dù ra ngoài cũng không thể chật vật như thế. Nếu không thì có người thấy được dáng vẻ lo lắng của em, vậy không phải mình tự đưa nhược điểm vào tay người ta đúng không? Em nói đúng không?”
Thẩm Hạ Lan nghe Diệp Ân Tuấn nói như thế, tuy rằng cô lo lắng nhưng cũng không thể không thừa nhận Diệp Ân Tuấn nói rất đúng.
Nếu người nhà họ Hoắc bắt Nghê Nghê đi thì chắc chắn sẽ liên lạc với cô, cho dù không liên lạc cũng hy vọng nhìn thấy cô lo lắng nổi giận.
Chỉ cần cô lo lắng, rối loạn lên thì không phải nhà họ Hoắc nói gì cũng được sao?
Thẩm Hạ Lan nghĩ vậy thì cảm thấy ngứa răng.
Lần đầu tiên cô căm hận dòng máu nhà họ Hoắc chảy trong người mình.
Vì sao người thân thiết nhất luôn luôn không phân biệt được trắng đen chứ?
Đây là ý của bà cụ Hoắc hay là ý của Dư Khinh Hồng?
Thẩm Hạ Lan không biết, nhưng lửa giận trong lòng không ngừng bốc lên.
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan bình tĩnh lại thì mới buông ra tay nói: “Em nghe lời anh đi tắm rửa rồi thay đồ, anh chờ em ở phòng khách dưới lầu.”
“Anh cũng muốn đi theo?”
Thẩm Hạ Lan ngây ra một lúc, sau khi cô hỏi ra thì có chút hối hận, bởi vì cô nhìn thấy sắc mặt của Diệp Ân Tuấn thay đổi.
“Thẩm Nghê Nghê cũng là con gái anh, em còn không sợ phóng viên bên ngoài nói ra nói vào, chẳng lẽ anh muốn trốn trong nhà không quan tâm con gái mất tích sao? Huống hồ nếu thật sự giống như em nói nhà họ Hoắc làm chuyện này thì chỉ sợ bọn họ không chỉ chờ em mà còn có anh. Thời gian nhà họ Hoắc ở Hải Thành không ngắn, muốn tích lũy sản nghiệp cũng không quá dễ dàng, anh dồn bọn họ đến đường cùng, không cho bọn họ một tia hy vọng nên mới làm cho bọn họ bất chấp tất cả phản công lại. Cho nên hôm nay anh cũng phải đi.”
Thẩm Hạ Lan nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy thì trong lòng có chút khó chịu.
“Anh nói chuyện này có liên quan đến chú nhỏ sao?”
Thẩm Hạ Lan vẫn luôn không muốn Hoắc Chấn Đình liên quan đến chuyện này.
Tuy rằng Thẩm Hạ Lan không quá thích bà cụ Hoắc, nhưng thái độ của cô với Hoắc Chấn Đình vẫn khá tốt.
Nhân phẩm hay là cách giải quyết của chú nhỏ này làm cho Thẩm Hạ Lan không nói được gì, nếu chuyện này thật sự có liên quan đến Hoắc Chấn Đình thì Thẩm Hạ Lan không biết mình có thể hay chịu nổi hay không.
Diệp Ân Tuấn an ủi vỗ vai cô nói: “Hiện tại mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng, chỉ là suy đoán của chúng ta, còn phải chờ tới nhà họ Hoắc mới biết được. Cho nên em đừng nghĩ nhiều, tắm rửa rồi thay đồ, chúng ta đến nhà họ Hoắc một chuyến, có lẽ mọi thứ sẽ rõ ràng.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu.
Cô xoay người đến phòng tắm, nhưng trong lòng lại vô cùng hoảng loạn.
Chẳng lẽ là nhà họ Hoắc sao?
Nhưng ngoại trừ nhà họ Hoắc, không ai có thể làm chuyện này đúng không?
Huống hồ chỉ có nhà họ Hoắc biết hiện tại cô đợi trong biệt thự của Diệp Ân Tuấn, những người khác vốn không biết, sáng sớm có người mai phục gần đó chờ mấy người Diệp chứ?
Thẩm Hạ Lan loại trừ rất nhiều khả năng, thật sự không muốn đoán nhà họ Hoắc liên quan đến chuyện này, nhưng ngoại trừ nhà họ Hoắc, cô thật sự không nghĩ ra ai có thể làm như vậy.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng tắm rửa, lúc cô đi ra thì Diệp Ân Tuấn đã chọn quần áo cho cô.
Đó là một bộ quần áo thoải mái kiểu mới nhất, nhìn có vẻ rất năng động.
Thẩm Hạ Lan không nói gì, nhanh chóng thay đồ, sau đó đi xuống lầu.
Diệp Ân Tuấn cầm điện thoại nói chuyện với ai đó, nhưng ánh mắt và sắc mặt nghiêm túc đó làm cho Thẩm Hạ Lan cảm thấy áp lực.
Đã lâu rồi anh chưa biểu hiện dáng vẻ này.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan không khỏi có chút lo lắng.
Không lẽ cô vẫn chưa biết việc gì khác trong chuyện của Thẩm Nghê Nghê sao?
Thẩm Hạ Lan nghĩ vậy thì nhanh chóng đi xuống lầu.
“Thế nào? Có phải Nghê Nghê có tin tức đúng không? Tìm được bọn họ rồi sao?”
Thẩm Hạ Lan sốt ruột nhìn Diệp Ân Tuấn, con ngươi kia làm cho Diệp Ân Tuấn không chịu nổi.