Diệp Minh Triết cười.
Cậu cười lên như những ánh sao li ti, như cả bầu trời đầy sao đều thu vào trong mắt.
Ánh mắt kia giống hệt như đôi mắt phượng của Diệp Ân Tuấn càng khiến Thẩm Hạ Lan có chút thích thú.
"Mẹ ơi, sau này con tìm bạn gái, nhất định phải hiếu thảo với mẹ. Nếu cô ấy không thích mẹ, dù con có thích cô ấy đi chăng nữa cũng sẽ không cưới cô ấy."
Lời nói của Diệp Minh Triết lập tức khiến Thẩm Hạ Lan bật cười.
"Bây giờ con biết nói như vậy, là bởi vì con còn không biết vị của tình yêu. Đôi khi mẹ thật sự hy vọng con có thể thuận buồm xuôi gió. Được rồi, chúng ta không nói đề tài này nữa, mẹ biết con hiếu thảo, vậy thì nghe lời, chú ý giữ gìn sức khỏe của mình, biết không?"
"Con biết rồi ạ."
Hai mẹ con nói chuyện một lát, Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình đã lâu rồi không ngồi nói chuyện chân tình với con trai thế này.
Diệp Minh Triết cũng cảm thấy khoảnh khắc này rất đẹp.
Cậu bé biết muốn giành thời gian ở một mình với mẹ từ tay của lão Diệp kia thì không dễ dàng gì. Nếu không phải vì bản thân đã bị thương, không phải vì bản thân bây giờ như thế này, e rằng lão Diệp đã vào để cướp người từ lâu rồi.
Diệp Minh Triết nhìn cái bóng chuyển động liên tục từ khe cửa phòng, không nhịn được cười, nói: "Mẹ, mẹ mau ra ngoài đi, con sợ nếu còn không thả người, có người sẽ vào thẳng đây để cướp mất."
Thẩm Hạ Lan hơi ngây người, vẫn chưa hiểu câu này có ý gì, thì cửa phòng đã bị Diệp Ân Tuấn mở ra.
Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn có chút khó coi.
"Tên nhóc thối này, ba không tốt với con sao? Con lại còn muốn để mẹ con đi tìm một người đàn ông khác để sống? Con có chắc con là con ruột của ba không?"
"Có lẽ không phải, nếu không ba đi xét nghiệm ADN chúng ta thử xem?"
Diệp Minh Triết không sợ chết nhìn thẳng ánh mắt của Diệp Ân Tuấn, lời nói ra lại khiến Thẩm Hạ Lan hơi choáng váng.
Diệp Ân Tuấn liền có chút hoảng.
"Nói lung tung gì đấy?"
"Là ba hoài nghi cn không phải con đẻ của ba trước."
Diệp Minh Triết hờ hững nhún vai, nhưng đối với Diệp Ân Tuấn lại có chút cảm giác giống như nhấc một tảng đá đập vào chân của chính mình.
"Vợ à, em đừng để ý thằng nhóc thối ăn nói lung tung này nữa, hai chúng ta đi thăm Tử Thu đi, cũng không biết bây giờ cậu ta thế nào rồi. Trước khi đi phải dặn dò một chút."
Thẩm Hạ Lan nhìn sự lo lắng nơi đáy mắt của Diệp Ân Tuấn, biết Ân Tuấn sợ mình nghĩ nhiều, cười nói: "Được."
Cô xoa đầu Diệp Minh Triết, khẽ nói: "Gọi cho mẹ bất cứ lúc nào, nhé?"
"Vâng."