“Ông ngoại quá đẹp trai.”
Thẩm Hạ Lan cười hì hì.
Tống Dật Hiên hôm nay có hơi căng thẳng.
“Cậu sao còn chưa đi?”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy Tống Dật Hiên hôm nay có chút đẹp trai, vô cùng chướng mắt, vội mở miệng nói.
Tống Dật Hiên gãi đầu nói: “Phù rể của tôi còn chưa tới.”
Phù rể là chiến hữu của Tống Dật Hiên, Thẩm Hạ Lan không biết, có điều Diệp Ân tuấn vẫn có biết.
“Ngày như hôm nay cậu ta còn không đến, là không muốn lì xì rồi sao?”
Vừa dứt lời thì phù rể đến rồi.
“Xin lỗi, trên đường xe gặp chút vấn đề nên đến muộn.”
“Đi đi đi, đi đón cô dâu.”
Tống Dật Hiên mặt mày rạng rỡ.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên có hơi ngưỡng mộ.
Thẩm Hạ Lan thật sự rất vui.
Tống Dật Hiên cuối cùng cũng kết hôn rồi.
Đội ngũ đón dâu lục đục xuất phát, cả đoạn đường còn mở nhạc chúc mừng, bỗng truyền sự vui vẻ và hạnh phúc đến từng người ở Hải Thành.
Mọi người đều dõi theo đội ngũ đón dâu.
“Phắc, hoành tráng quá đi? Hôm nay ai kết hôn vậy?”
“Cậu Tống Tống Dật Hiên, anh không biết sao?”
Xung quanh vang lên tiếng xì xào bàn tán.
“Cậu Tống, chẳng trách, nghe nói anh ta là anh vợ của Diệp Ân Tuấn, cũng không biết là thật hay giả.”
“Cái gì nói là thật hay giả, là thật đó, thật hơn vàng. Thẩm Hạ Lan là em họ của anh ta.”
Nhất thời đám cưới của Tống Dật Hiên nhận được rất nhiều sự chú ý.
Hồ Ngọc Duyên sáng sớm đã thức dậy chuẩn bị trang điểm, cô ta rất vui vẻ.
Cô ta sắp ở trước mặt tất cả mọi người gả cho Tống Dật Hiên.
Ước mơ nhiều năm như vậy cuối cùng sắp thành hiện thực rồi.
Cảm giác này thật tuyệt.
Khóe môi của Hồ Ngọc Duyên cứ cong mãi, chuyên gia trang điểm nhìn mà cũng cảm thấy hạnh phúc.
“Cô Hồ, bắt đầu từ hôm nay cô chính là bà Tống rồi.”
“Đó là đương nhiên. Có thể gả cho Tống Dật Hiên là tâm nguyện lớn nhất kiếp này của tôi.”
Hồ Ngọc Duyên nhìn gương mặt của cô dâu trong gương, cảm thấy vô cùng hài lòng.
Quản gia đi tới, cười nói: “Chúc mừng cô chủ, lão bà tôi ở đây chúc cô chủ và cô gia bạch niên giai lão, sớm sinh quý tử trước.”
“Má Quý.”
Mặt của Hồ Ngọc Duyên bỗng đỏ ửng.
“Ui cha, cô dâu của nhà chúng ta xấu hổ rồi.”
Má Quý trêu ghẹo.
“Má Quý, má lại cười tôi rồi.”