"Giữa chúng ta chẳng có chuyện gì cả. Thanh Loan, đừng để tâm vài chuyện vụn vặt. Cô biết, cô vĩnh viễn là cô em gái nhỏ mà tôi yêu thương nhất."
Diệp Ân Tuấn làm Thanh Loan phải trầm mặc.
Cô ta uống một hơi hết rượu vang trong tay, nhìn Diệp Ân Tuấn trong video mà đau lòng không thôi.
Em gái ư?
Nhưng cô ta chưa bao giờ muốn làm em gái của anh!
Có điều Thanh Loan cũng biết, mình không thể làm căng quá, nếu không Diệp Ân Tuấn sẽ cách cô ta rất xa.
Lần này ông trời cho cô ta cơ hội, để Diệp Ân Tuấn tự đến bên cạnh cô ta. Cô ta có nhiều thời gian từ từ tiếp xúc với Diệp Ân Tuấn, không phải sao?
Nghĩ tới đây, Thanh Loan cười, nụ cười cực kỳ quyến rũ.
Cung điện vắng vẻ không có một chút sức sống này lại vì Diệp Ân Tuấn sắp tới mà làm cho Thanh Loan có thêm vẻ mong đợi và hưng phấn.
"Đại ca Diệp, hai ngày này là giới nghiêm của thành, bên ngoài lại có bão tuyết, không có việc gì thì đừng ra ngoài. Chờ mấy ngày nữa, em sẽ đích thân đi đón anh, đón mọi người vào cung."
Ban đầu Thanh Loan muốn nói đón Diệp Ân Tuấn vào cung, nhưng vì không muốn để Diệp Ân Tuấn thấy phản cảm, cô ta đành nói thành mọi người.
Một người phụ nữ chưa từng vào sinh ra tử với Diệp Ân Tuấn, Thanh Loan cảm thấy mình có tự tin thắng được Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan còn không biết mình bị người ta xếp vào danh sách tranh đấu, lúc này vẫn đang ngủ say.
Diệp Ân Tuấn lại như nhìn thấu được suy nghĩ của Thanh Loan thông qua video, sắc mặt anh nghiêm lại, nói từng câu từng chữ: "Thanh Loan, tôi hi vọng trong khoảng thời gian ở nước T này, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không ảnh hưởng tới tình anh em của chúng ta. Tôi nghĩ cô biết ý của tôi là gì."
Lời này vừa dứt, sắc mặt Thanh Loan lập tức thay đổi.
Đây là lời cảnh cáo mà Diệp Ân Tuấn dành cho cô ta!
Trong ấn tượng của Thanh Loan, Diệp Ân Tuấn rất ít khi nói như này với cô ta. Bây giờ vì Thẩm Hạ Lan, lại bỗng đối xử với cô ta như thế. Thanh Loan không khỏi cảm thấy hơi tủi thân.
"Đại ca Diệp, bao năm qua em làm nhiều chuyện cho Kình Thiên Minh như vậy, vì anh làm nhiều đến thế, bây giờ anh định vì một Thẩm Hạ Lan mà định làm gì em thật sao?"
Trong giọng nói mang theo vẻ ẩn nhẫn khiến cho người ta đau lòng, Diệp Ân Tuấn đột nhiên thấy không đành lòng.
"Thanh Loan, cô ấy là vợ tôi, tôi không cho phép bất cứ kẻ nào làm tổn thương cô ấy. Là một người đàn ông, nếu như ngay cả vợ mình mà tôi cũng không bảo vệ được thì cô cảm thấy tôi xứng làm một người đàn ông sao?"
"Nhưng mà..."
"Được rồi, Hạ Lan là một người phụ nữ tốt, nếu như hai người gặp nhau, tôi tin cô sẽ thích cô ấy."
Diệp Ân Tuấn nói xong thì lập tức cúp máy.
Thanh Loan nghe tiếng máy bận trong điện thoại, con ngươi không khỏi tối đi mấy phần.
Diệp Ân Tuấn rất ít khi quan tâm một người như vậy.
Cô ta nhìn xấp tư liệu điều tra được trong tay, tất cả đều liên quan tới Thẩm Hạ Lan.
Đã từng là một Thẩm Hạ Lan bình thường tới nỗi ném ra đường cũng không được ai nhìn nhiều, dựa vào cái gì mà có được tình yêu của Diệp Ân Tuấn? Còn không phải vì cô dùng thủ đoạn, bò lên giường của Diệp Ân Tuấn mới trở thành mợ Diệp hay sao?
Đối với người phụ nữ thế này, Thanh Loan cực kỳ khinh thường. Cho dù phần sau tư liệu nói Thẩm Hạ Lan đã chịu nhiều khổ sở thế nào trong mấy năm này, thậm chí suýt thì chết trong biển lửa, nhưng thế thì có là gì?
Nếu như không phải cô thấy người sang bắt quàng làm họ, muốn gả cho Diệp Ân Tuấn, thì sẽ có những chuyện này sao? Nói cho cùng, đây đều do Thẩm Hạ Lan gieo gió gặp bão, tự làm tự chịu, ai ngờ Diệp Ân Tuấn lại che chở, bao bọc cô như vậy.