“Chị dâu cả, chị có quản không?”
An Nhiên lại chỉ cười, cười rất vui.
“Aiya, mau nói đi.”
Lời của Tiêu Niệm Vi vừa nói xong thì nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh nghiến răng nghiến lợi của Lương Thiệu Cảnh.
“Size của Diệp Ân Tuấn lớn hay nhỏ có liên quan đến em sao? Nếu muốn biết như vậy không bằng cùng anh về phòng nghiên cứu sâu hơn về vấn đề này?”
Lời này vừa dứt, cửa phòng lập tức mở ra.
Lương Thiệu Cảnh mặt mày xám xịt đứng ở ngoài cửa, đằng sau còn có đám Diệp Ân Tuấn và Tô Nam Trạm Dực.
Thẩm Hạ Lan bỗng trố ra thiếu nước tìm chỗ nào chui vào.
Tiêu Niệm Vi lại nhíu mày nói: “Cậu Lương từ khi nào biết nghe chân tường rồi thế?”
“Góc tường của em anh cũng nghe.”
Lương Thiệu Cảnh đi thẳng vào, quăng Tiêu Niệm Vi lên vai, vác đi ra.
Mỗi người tự mang vợ của mình rời khỏi.
Thẩm Hạ Lan có hơi lo lắng.
“Ân Tuấn, bọn họ sẽ không...”
“Chút chuyện giữa vợ chồng chúng ta đừng quản.”
Diệp Ân Tuấn đóng cửa phòng lại.
Khi trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Diệp Ân Tuấn có hơi buồn bực nói: “Phụ nữ các em tụ lại thật sự là vấn đề gì cũng dám hỏi.”
“Cái này không giống với đàn ông các anh hay sao? Đàn ông các anh ở cùng nhau có dám nói không bàn luận về vóc dáng xấu tốt của cô gái nào hay không?”
“Khụ khụ?”
Diệp Ân Tuấn bị Thẩm Hạ Lan hỏi ngược lại như vậy, ngược lại cũng không có quanh quẩn ở vấn đề này nữa.
Thẩm Hạ Lan dựa vào trong lòng Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Vừa rồi anh cả đến xin lỗi em.”
“Anh biết.”
“Ân Tuấn, em cứ cảm thấy anh cả hình như có phiền phức gì đó, nhưng bọn họ đều không nói cho em biết, có phải là vì em không phải là vợ quân nhân thật sự, cho nên...”
“Nói cái gì vậy?”
Diệp Ân Tuấn cắt đứt suy nghĩ linh tinh của Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Cũng không phải chuyện gì lớn, Niệm Vi là người trong giới, có vài chuyện tự nhiên mẫn cảm. Tử Đồng là quân y, cũng từng tham gia hành động quân sự, cho nên cũng ít nhiều biết một chút, em đừng so với bọn họ. Thật ra không phải chuyện gì quá lớn, chẳng qua chỉ là đối thủ thiết kế vài cái hố, anh cả sẽ vượt qua được. Nếu như thật sự cần chúng ta giúp, chúng ta ra tay là được rồi.”
“Ừ.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu.
Hai người lại nói chuyện một lúc thì Thẩm Hạ Lan ngủ thiếp đi.
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan ngủ rồi, lúc này mới đứng dậy đi ra ngoài.
Trạm Dực và Lương Thiệu Cảnh bọn họ đã ở trong xếp mạt chược, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đến, cười nói: “Sức chiến đấu mạnh mẽ nha, hai tiếng mới tới. Không nhìn thấy cậu Lương đến từ sớm rồi sao?”
Lời của Tô Nam khiến mắt của Lương Thiệu Cảnh nheo lại, nói: “Tôi tốt xấu gì cũng hơn một tiếng, tóm lại tốt hơn ai đó không ăn được. Ài, Tử Đồng này còn bốn tháng nữa mới sinh nhỉ?”
Diệp Ân Tuấn thấy hai người bọn họ đấu khẩu, cũng không chen lời, mà trực tiếp ngồi bên cạnh Trạm Dực, hờ hững nói: “Tuy tôi sắp rời khỏi quân khu, nhưng anh nếu như có chuyện gì, liều cả cái mạng này tôi đều sẽ đòi lại công đạo cho anh.”