Nghĩ đến đây, bàn tay của Thẩm Hạ Lan ôm chặt lấy eo của Diệp Ân Tuấn, cô nói nhỏ: “Chúng ta sẽ hạnh phúc mãi như vậy đúng không?”
“Chúng ta sẽ như thế, nhất định sẽ như thế.”
Diệp Ân Tuấn có thể cảm nhận được sự bất an của Thẩm Hạ Lan.
Hoặc có thể là dáng vẻ hiện giờ của anh khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi lo lắng, cũng có thể là chân tướng về Trương Gia Trại khiến cô sợ hãi, nhưng cho dù nguyên nhân là gì, chỉ cần cản trở sự phát triển tình cảm của bọn họ thì Diệp Ân Tuấn sẽ không cho phép nó xuất hiện.
Nếu như chân tướng về Trương Gia Trại khiến Thẩm Hạ Lan bất an, vậy thì không điều tra nữa là được. Chỉ cần đó là chuyện anh không muốn làm thì không ai có thể bắt ép được anh, cho dù là những lão già đó, cho dù là Hoàng kim cổ cũng không thể nào khống chế được anh.
Một tia lạnh lẽo thoáng qua trong ánh mắt của Diệp Ân Tuấn, nhưng cũng chỉ là thoáng qua.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Thẩm Hạ Lan cười thỏa mãn như một đứa trẻ.
Yêu cầu của cô dành cho anh lúc nào cũng chỉ đơn giản như vậy.
Diệp Ân Tuấn dịu dàng nói: “Hay là chúng ta tới Yên Thành đi.”
“Yên Thành? Đó là nơi nào?”
Thẩm Hạ Lan ngẩng đầu lên, ánh mắt khó hiểu.
Khóe môi Diệp Ân Tuấn hơi cong lên, ôm cô thật chặt rồi đặt lên đùi mình.
Thẩm Hạ Lan vô thức ôm lấy cổ anh nhưng lại cảm thấy tư thế này hơi ám muội.
Cô định từ trên đùi của Diệp Ân Tuấn tụt xuống nhưng đã bị anh ngăn lại.
“Em đừng động đậy, bây giờ anh không chịu nổi sự quyến rũ của em đâu.”
Khuôn mặt của cô lập tức đỏ lên.
“Ai, ai quyến rũ anh? Ngồi thế này không hay lắm.”
Giọng nói của cô mang theo cảm giác hơi ngượng ngùng, làm Diệp Ân Tuấn càng cảm thấy vui hơn.
“Sao lại không hay? Anh thấy cũng hay mà.”
“Ai ôi, vợ chồng bao nhiêu năm nay, nhỡ đâu bị con nhìn thấy…”
“Đây là phòng ngủ của chúng ta, Hạ Lan, bọn trẻ sẽ không thiếu mắt quan sát như vậy đâu.”
Diệp Ân Tuấn yêu chết đi mất dáng vẻ hiện tại của Thẩm Hạ Lan.
Bao nhiêu năm qua, tình cảm của cô dành cho anh không những không thay đổi mà đến cả sự ngượng ngùng, xấu hổ này cũng không thay đổi bao nhiêu, lúc nào cô cũng như một bông xấu hổ, khiến anh không thể không trêu đùa cô một phen.
Mặt của Thẩm Hạ Lan càng đỏ lên.
“Như, như vậy cũng không hay, bọn trẻ đang ở bên dưới đợi chúng ta đấy.”
“Thì cứ để bọn trẻ đợi đi.”