“Nếu như cháu mất cọng tóc nào, coi ông phạt cháu thế nào.”
Ông cụ Tiêu hung dữ mà nói với cô, nhưng Thẩm Hạ Lan chỉ vui vẻ mà cười.
Đột nhiên, điện thoại của cô reo lên.
Thẩm Hạ Lan cúi đầu nhìn một cái, là một số lạ, cô không khỏi có chút ngây người.
“Ai thế?”
Ông cụ Tiêu nhìn cô một cái.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu, sau đó trượt nút nghe.
“Xin chào.”
“Xin hỏi có phải là cô Thẩm Hạ Lan không?”
Đối phương nói chuyện rất công thức.
“Phải là tôi, anh là ai?”
Thanh âm của Thẩm Hạ Lan vừa dứt thì bên kia đã có câu trả lời.
“Cô Thẩm, chúng tôi là bên trại tạm giam. Là như vầy, ông cụ Thẩm Phong đột nhiên bị nhồi máu cơ tim, bây giờ đã đưa đến bệnh viện trung tâm thành phố cấp cứu rồi, chúng tôi không liên lạc được với bà cụ Thẩm, ông cụ Thẩm đã cho số của cô, xin hỏi cô có rảnh qua đây một lát không? Bên này cần người nhà ký tên.”
Thẩm Hạ Lan lập tức sững sờ.
Ba Thẩm, Thẩm Phong nhồi máu cơ tim?
Mẹ Thẩm sao lại không liên lạc được?
Mi tâm cô khẽ nhíu lại.
“Bây giờ tôi đang ở Hải Thành, chỉ e không qua đó được.”
“Cô Thẩm, chúng tôi chính là trại tạm giam của Hải Thành, ông cụ Thẩm Phong chiều hôm qua đã chuyển từ thành phố B đến Hải Thành chúng ta rồi.”
Lời của đối phương khiến Thẩm Hạ Lan có chút thất thần.
Vụ án của Thẩm Phong chỉ là một vụ đạo nhái, các họa gia tố cáo ông ta đến từ các vùng khác nhau, nói chính xác, Thẩm Phong đã bị bắt ở thành phố B vào thời điểm đó, có thủ tục là sẽ được chuyển về trại tạm giam ở chỗ ở, chỉ là Thẩm Phong đã không còn chỗ ở bên này, cũng không có lý do gì chuyển giao về. Không lẽ là Thẩm Phong tự yêu cầu?
Nhưng tại sao ông ta phải quay về?
Hơn nữa vụ án này bây giờ vẫn đang được thẩm tra xử lý, tuy chứng cứ đầy đủ, nhưng nghe nói Thẩm Phong đã mời luật sư lên toà, lúc này nói Thẩm Phong nhồi máu cơ tim, không lẽ thật sự là trùng hợp?
Thẩm Hạ Lan chìm vào trầm tư.
Đối phương không nghe thấy câu trả lời của Thẩm Hạ Lan, không khỏi kêu một tiếng.
“Cô Thẩm cô còn ở đó không?”
“Hả? Có, được, bây giờ tôi qua đó.”
Sau khi cúp điện thoại, trong đầu Thẩm Hạ Lan vẫn đang nghĩ đến chuyện hồi nãy.
Ông cụ Tiêu trực tiếp nói: “Không được đi! Cháu và cậu ta đã không còn quan hệ gì nữa. Chỉ những cái mà con gái cậu ta Thẩm Niệm Niệm làm với cháu thì đã trả sạch ơn dưỡng dục cho bọn họ rồi, bây giờ sống hay chết thì cậu ta không còn chút liên quan gì đến cháu nữa hết. Hơn nữa, ai biết cậu ta đang muốn làm gì chứ? Nhồi máu cơ tim? Sao lại trùng hợp như vậy được?”
Thẩm Hạ Lan đương nhiên biết ông cụ Tiêu lo lắng cho sự an toàn của mình, nhưng có chút chuyện cô luôn phải làm rõ.
“Ông ngoại, cháu không đi thì làm sao biết ông ta có chủ ý gì chứ? Tóm lại lần này cháu về chính là để bắt ma, cháu đi coi thử. Ông yên tâm đi, bên cạnh cháu có mang theo vệ sĩ mà, cũng không được sao?”
Con người Thẩm Hạ Lan, tuy nhìn trông vô cùng yếu đuối, nhưng một khi đã quyết định làm gì đó thì nhất định sẽ đi làm, điểm này thì cực kỳ giống bà ngoại cô.
Người phụ nữ đó cũng yếu đuối, nhìn như yếu không chịu nổi gió, nhưng sau khi làm chuyện phản bội ông ta, lại không chút do dự đưa con rời khỏi nhà họ Tiêu, hơn nữa đến khi qua đời cũng không có liên lạc với ông ta nữa.
Ông cụ Tiêu phát hiện mình lại nhớ đến cái bà già chết tiệt đó nữa rồi.
Ông thở dài một tiếng, nói: “Cháu muốn đi thì cũng được, ông phái cho cháu một nữ vệ sĩ, xuất ngũ từ lính đặc chủng. Nếu như cháu không đồng ý thì không cho cháu đi đâu hết.”
“Dạ, ông ngoại nói gì thì là cái đó.”
Thẩm Hạ Lan đương nhiên sẽ không từ chối ý tốt của ông cụ Tiêu.
Ông cụ Tiêu đã có chuẩn bị sẵn từ trước, chỉ đợi Thẩm Hạ Lan đồng ý, bây giờ cô đồng ý rồi, ông cụ Tiêu vội vàng búng tay một cái, bên ngoài liền có một người phụ nữ đi vào.