Mục lục
Cục cưng có chiêu – Thẩm Hạ Lan – Diệp Ân Tuấn (full) – Truyện tác giả: Vi Lan Tử Mặc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ảnh chụp trên bia mộ rõ ràng là bà ngoại của cô.

Bà ngoại lại được chôn cất ở đây?

Thẩm Hạ Lan chưa từng nghe nói sau khi bà ngoại của mình qua đời thì được chôn ở chỗ nào, Tiêu Ái cũng không nói tới, ông cụ Tiêu lại không nhắc tới, có làm như thế nào cô cũng không nghĩ tới bà ngoại của mình lại được chôn cất trong một nghĩa trang công cộng được quyên góp như là nghĩa trang đệ nhất.

Nghĩ lại cũng đúng thôi, lúc bà ngoại qua đời chỉ có Lưu Mai ở bên cạnh, cuộc sống nghèo túng không còn hình dạng, làm sao có tiền để an táng bà ở một nghĩa trang tư nhân được chứ?

Chỉ là tại sao Tiêu Nguyệt lại biết nơi này?

Chẳng lẽ nói lúc nãy Tiêu Nguyệt đến đây là khóc vì bà ngoại?

Thẩm Hạ Lan hoàn toàn không hiểu.

Cô nhìn bóng dáng Tiêu Nguyệt dần dần đi xa, cô vội vàng gật đầu bái lạy bà ngoại ba cái rồi nhanh chóng đi theo, chỉ có điều là lúc ra đến cửa thì nhìn thấy có một người đang chờ ở đó.

Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ, dường như là cô không nghĩ tới có thể như vậy, nhưng mà cũng không có gì bất an, cô đi thẳng về phía người kia.

“Xem ra là năng lực của dì không tệ.”

Thẩm Hạ Lan nhìn gương mặt tái nhợt của Tiêu Nguyệt, không khỏi lên tiếng.

Tiêu Nguyệt thấy Thẩm Hạ Lan, đột nhiên lại ho khan, bà ta thấp giọng nói: “Nếu như không có những thủ đoạn để bảo vệ tính mạng, dì cũng không sống cho tới hiện tại.”

“Dì phát hiện tôi đi theo dì từ lúc nào vậy?”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi kinh ngạc.

Mình theo chân Diệp Ân Tuấn học chút bản lĩnh, mặc dù nói không phải tài giỏi gì nhưng mà đối với người bình thường mà nói, cũng coi như là tốt rồi. Chỉ là không ngờ tới đến chỗ của Tiêu Nguyệt thì lại trở thành một trò cười, không khỏi muốn biết mình bị thua ở đâu.

Tiêu Nguyệt nhìn bầu trời tối tăm ở bên ngoài, thấp giọng nói: “Mới lúc nãy, cháu có thể đi với dì một đường đến đây cũng giỏi đó.”

Câu nói này xem như là khen thưởng, Thẩm Hạ Lan cũng không nhiều lời, dứt khoát nhận lấy.

“Đó là mộ của bà ngoại, sao dì lại biết bà ấy được chôn cất ở đây?”

Không có cảm giác khó chịu và buồn bã, Thẩm Hạ Lan tò mò hỏi.

Tiêu Nguyệt nhìn vào mắt của Thẩm Hạ Lan, không biết là đang suy nghĩ cái gì đó, cuối cùng mới thở dài một hơi rồi nói: “Hạ Lan, dì tiếp tục ở lại đây sẽ chỉ mang đến phiền phức cho cháu thôi, huống hồ gì thế lực của người đó rất lớn, cháu để cho dì đi đi.”

“Phiền phức hả? Bây giờ mới nhớ tới phiền phức, lúc vừa mới trở về tìm tôi, sao dì không nghĩ tới tìm tôi mà nói đó chính là gây phiền phức cho tôi? Đừng có nói là ngay từ đầu dì không suy nghĩ những chuyện này nha.”

Khóe môi của Thẩm Hạ Lan mang theo một tia trào phúng.

Cảm xúc của Tiêu Nguyệt vụt qua, cuối cùng lại thấp giọng nói: “Nếu như không có cuộc trò chuyện khi nãy, có lẽ là dì không còn ở lại đây, nhưng mà cháu lại căm hận dì như thế, làm sao dì có thể..."

“Sợ tôi bởi vì dì hại ba mẹ tôi bỏ lỡ nhau cả một đời mà đối phó với dì? Tôi không đến mức đó đâu, dù sao thì dì cũng là người thân duy nhất còn trên đời này của ông ngoại, tôi mặc kệ dì có phải bởi vì chuyện này mà lợi dụng tôi cùng với ông ngoại của tôi hay không, tôi không có cách nào thật sự vứt bỏ dì không thèm để ý. Tình trạng sức khỏe hiện tại của dì, muốn đi một mình đúng là không dễ dàng, huống hồ gì người có thể đả thương dì dưới tình huống dì không có phòng bị, dì quen biết với người đó có đúng không, người ám sát dì ấy, dì biết đúng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK