Ở bên phía Giang Sơn có gửi tin nhắn cho Thẩm Hạ Lan, sau khi biết cô bị thương thì kêu cô nghỉ ngơi nhiều thêm, đồng thời còn cảm ơn cô đã nhanh chóng đưa người đến cho bọn họ, chỉ là hỏi cô có thể khuyên Lam Tử Thất nhanh chóng trở về làm việc được không, dù sao thì cả đoàn đội chỉ chờ Lam Tử Thất có thể phát hành album.
Đương nhiên là Thẩm Hạ Lan đồng ý.
Nhớ tới Lam Tử Thất và Tống Đình, dựa vào tính cách của Lam Tử Thất, nếu như biết Tống Đình lừa gạt mình thì chắc chắn là sẽ có cái suy nghĩ muốn giết Tống Đình.
Thẩm Hạ Lan lập tức thấy lo lắng.
Cô thật sự muốn đến bệnh viện một chuyến.
Thẩm Hạ Lan thay một bộ quần áo, sau đó trang điểm nhạt rồi ra khỏi nhà.
“Em đi đâu vậy?”
Diệp Ân Tuấn rất ít khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan trang điểm đi ra ngoài, anh không khỏi bất ngờ.
“Ai cần anh lo, em ra ngoài hẹn hò đó, hừ.”
Thẩm Hạ Lan kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn lưng đi ra ngoài.
Diệp Ân Tuấn híp mắt lại.
Làm gì chứ?
Hẹn hò hả?
Hẹn hò với ai?
Ở Hải Thành này còn có người nào không muốn mạng mà muốn đào góc tường nhà anh?
Diệp Ân Tuấn vội vàng đuổi theo, lúc này mới nhớ đến Diệp Nghê Nghê vẫn còn đang ngủ, anh không khỏi quay trở lại.
“Má Hoàng, trông chừng Nghê Nghê giúp tôi nha.”
“Được, thưa cậu chủ.”
Sau khi Diệp Ân Tuấn dặn dò xong rồi mới đuổi theo, nhưng mà làm gì còn bóng dáng của Thẩm Hạ Lan đâu nữa.
Thẩm Hạ Lan mới không quan tâm Diệp Ân Tuấn có lo lắng không.
Tốt nhất là nên ghen tuông đi.
Cô cũng không có dự định tha thứ cho anh dễ dàng như vậy.
Thẩm Hạ Lan trực tiếp lái xe đến bệnh viện.
Còn chưa đến phòng bệnh của Tống Đình, Thẩm Hạ Lan liền nghe thấy giọng nói của Lam Tử Thất.
“Tống Đình, anh có năng lực lớn quá chứ, thế mà anh còn dám giả vờ là người thực vật với em, anh xem xem ngày hôm nay em không đánh anh thành người thực vật thì Lam Tử Thất em sẽ theo họ anh!”
Tống Đình không sợ chết nói: “Đây là do em nói đó, muốn theo họ anh có đúng không, em đồng ý gả cho anh có đúng không? Anh xem là thật đó nha a!”
“Anh, anh còn dám giả ngốc, anh đứng lại đó cho em.”
Lam Tử Thất thở hổn hển kêu gào.
Tống Đình lại cười tỉm tỉm nói: “Em tưởng anh ngu hả, anh đứng im sẽ bị em đánh thành người thực vật, cả đời này anh còn có thể cưới em được nữa không? Chuyện không có lợi ích như thế, làm sao Tống Đình anh lại làm cơ chứ?”
“A a a! Tống Đình, cái tên khốn nạn này!”
Lam Tử Thất giống như bị điên mà hô to, sau đó lại ngồi xổm xuống đất rồi khóc lên.
Khóc rống lên một tiếng, lập tức dọa Tống Đình sợ hãi.
Anh ta đã từng nhìn thấy dáng vẻ hùng hổ của Lam Tử Thất, nhưng mà chưa từng nhìn thấy Lam Tử Thất khóc được mấy lần, mỗi lần cô khóc đều sẽ để Tống Đình thấy vô cùng đau lòng.
“Em đừng có khóc nữa mà, sao lại như vậy? Anh để cho em đánh còn không được sao?”
Tống Đình nói xong liền bước qua.
“Tử Thất, em đừng có khóc nữa.”
“Cút đi, em không thích anh nữa đâu, anh cút đi.”
Lam Tử Thất hết đấm rồi lại đá Tống Đình.