“Cái gì?”
Thẩm Hạ Lan đứng phắt dậy.
Cô đột nhiên nhớ tới căn bệnh không thể chữa trị của Tiêu Ái.
Nhớ tới lúc cuối cùng, Trương Linh mới nói thật ra không phải là Tiêu Ái bị mắc bệnh ung thư.
Chẳng lẽ là trúng độc?
“Dì nói mẹ tôi là bởi vì đi gặp dì cho nên bị xem như là dì, nên mới bị người ta hạ độc.”
Thân thể Thẩm Hạ Lan run rẩy, đôi mắt đó hận không thể xé nát Tiêu Nguyệt trước mặt.
Nước mắt của Tiêu Nguyệt không tự chủ được rơi xuống.
“Dì xin lỗi, dì xin lỗi.”
“Dì cho rằng một câu nói xin lỗi của dì là được rồi hả, dì dựa vào cái gì mà cảm thấy một câu nói xin lỗi của mình là có thể nhận được câu không sao hết của tôi? Đó là mẹ của tôi, lúc còn trẻ dì tính toán bà ấy để bà ấy bỏ lỡ cả một đời với ba của tôi, làm cho tôi từ khi bắt đầu sinh ra đã không biết ba mẹ ruột của mình là ai, làm cho tôi phải trải qua nhiều khó khăn mới có thể gặp được mẹ ruột của mình, nhưng mà lại biết là bà ấy bị mắc bệnh ung thư, không thể sống lâu. Nhiều chuyện như thế, dì dựa vào cái gì mà một câu nói xin lỗi của dì là có thể xóa tan. Tiêu Nguyệt, dì dựa vào cái gì chứ? Chẳng lẽ chỉ dựa vào dì chảy cùng dòng máu với mẹ của tôi, chỉ dựa vào dì có quan hệ họ hàng với tôi?”
Thẩm Hạ Lan tức giận đẩy Tiêu Nguyệt một cái, bàn tay run rẩy ấy hận không thể bóp lấy cổ của bà ta, bẻ gãy rồi ném ra ngoài.
Vết thương của Tiêu Nguyệt bị đọng, đau đến run người, nhưng mà vẫn ngồi yên không đánh trả.
“Dì biết là cháu hận dì, dì cũng biết dì có lỗi với em gái, nhưng mà dì có thể làm gì được đây? Bắt đầu từ lúc dì được sinh ra thì số mạng của dì đã được chú định là bi thảm, dì vừa mới sinh ra được mấy tiếng đồng hồ thì đã bị người mang khỏi ba mẹ, cháu có biết dì phải sống một cuộc sống như thế nào trong nhiều năm nay không? Không, cháu không hề biết, tất cả mọi người đều không hề biết
Tiêu Nguyệt đột nhiên rơi nước mắt đầy mặt.
“Từ nhỏ dì đã bị ném vào trong núi rừng giành ăn với những con dã thú ấy, dì phải học được cách sống sót như thế nào trong hoàn cảnh ác liệt, lúc dì bị dạ thú cắn xé, cảm thấy gần như mình gặp phải tử thần, cháu có biết dì khát vọng có được sự che chở và yêu thương của ba mẹ đến cỡ nào không? Nhưng mà mỗi lần dì tỉnh dậy từ trong giấc mơ, dì đều cảm thấy tuyệt vọng, đến lúc dì vất vả lắm mới có thể rời khỏi rừng rậm, lại bị ném vào trong đảo hoang chấp nhận những bài huấn luyện giống với những đứa trẻ cùng tuổi. Dì cho là cuộc đời của dì đã chuyển hướng rồi, nhưng mà không có, đó chính là một trận tàn sát chém giết lẫn nhau, dì không giết người thì sẽ bị người giết.”
“Cháu có biết lần đầu tiên giết người dì có cảm giác gì không hả? Năm đó dì chỉ mới có tám tuổi, lúc tám tuổi cháu đang làm cái gì, đang làm nũng ở trong ngực của ba mẹ, lúc này cháu đang tưởng tượng ngày mai mình có quần áo mới để mặc không, còn dì thì đang giết người. Năm mười tám tuổi là độ tuổi xinh đẹp như hoa, mọi người đang mơ tưởng lấy tình yêu, mơ tưởng bạch mã hoàng tử tương lai là như thế nào, nhưng mà dì thì sao chứ? Dì được huấn luyện thành sát thủ chuyên nghiệp, vì để hoàn thành nhiệm vụ mà hy sinh nhan sắc là nhẹ, hoàn thành nhiệm vụ còn không được nhận thưởng, chỉ có một cái xác không hồn là sống sót, nhưng mà nếu như không hoàn thành nhiệm vụ thì hình phạt chính là địa ngục trần gian, là một sự tàn khốc mà các người có suy nghĩ cũng không thể suy nghĩ tới được