“Con biết rồi, nếu ba không có thời gian ở cạnh mẹ vậy mẹ chơi với bọn con một ván đi.”
Thẩm Hạ Lan mỉm cười nói: “Trương Linh về rồi, Tiêu Nguyệt cũng qua đây rồi, mẹ phải tới chỗ họ hỏi chuyện chú hai Hoắc vậy nên bây giờ không chơi với các con được. Con cũng nghỉ ngơi sớm đi, biết chưa?”
“Vâng, được ạ, tạm biệt mẹ.”
“Tạm biệt con!”
Sau khi ngắt cuộc gọi video với con trai, Thẩm Hạ Lan mới thở phào một hơi.
Cô cũng không hiểu vì sao, chỉ là tự nhiên nghĩ đến Diệp Minh Triết cô lại cảm thấy hơi lo lắng, mặc dù cô biết rõ cậu ở tổng bộ của Kình Thiên Minh, chắc sẽ an toàn nhưng sau khi xảy ra chuyện của Diệp Nghê Nghê, hình như cô trở nên mất niềm tin vào mọi thứ.
Thẩm Hạ Lan quay người đi ra cửa thì nhìn thấy Tiêu Nguyệt đã đứng ở cửa, không biết đã đến được bao lâu.
“Dì? Sao dì không vào trong ngồi?”
Thẩm Hạ Lan mở cửa làm Tiêu Nguyệt giật mình.
Bà ta lắc đầu nói: “Dì không vào đâu, dì đã đi điều tra thân phận của Hàn Khiếu, quả nhiên cháu nói không sai, ông ta không đơn giản chỉ là một nhân viên khảo sát địa chất.”
“Như vậy là có ý gì? Dì đã điều tra được gì rồi?”
Tự nhiên Thẩm Hạ Lan thấy có hứng thú.
Nhưng Tiêu Nguyệt lại lắc đầu nói: “Không điều tra được thân phận thật, hình như có người cố tình cắt đứt manh mối, nhưng có thể khẳng định Hàn Khiếu dùng trộm thân phận của người khác.”
“Dùng trộm?”
Thẩm Hạ Lan chau mày.
Tiêu Nguyệt gật đầu, nói: “Đúng, đúng là có một người tên Hàn Khiếu, người đó đúng là nhân viên khảo sát địa chất nhưng người đó không phải là Hàn Khiếu mà trước đây chúng ta đã nhìn thấy. Cháu nhìn cái này đi.”
Tiêu Nguyệt lấy tấm ảnh copy từ máy tính xuống đưa cho Thẩm Hạ Lan.
“Người này mới thật sự là Hàn Khiếu, dì đã tìm người điều tra rồi, ông ta sinh ra ở một sơn thôn nhỏ ở đây, về sau thi đỗ đại học, thành tích học tập luôn rất xuất sắc, sau khi tốt nghiệp đại học vào làm việc ở Cục khảo sát địa chất. Nhưng trong một lần khảo sát địa chất sau khi làm việc được một năm, gặp phải sạt lở đất, người này đã chết rồi.”
Nghe Tiêu Nguyệt nói như vậy rồi lại nhìn bức ảnh xa lạ trên tay, trong lòng Thẩm Hạ Lan không khỏi cảm thấy chấn động.
“Ý của dì là Hàn Khiếu hiện giờ đang dùng trộm thân phận của một người chết?”
“Đúng vậy, 30 năm trước mạng Internet không phát triển, có nhiều số liệu không gửi được lên trên. Lúc đó sau khi Hàn Khiếu chết, gia đình anh ta đã nhận người về, theo lý mà nói đã phải làm các thủ tục xóa hộ khẩu và giấy báo tử nhưng người nhà anh ta không hề làm những giấy tờ này. Điều quan trọng nhất là người của dì đã đi điều tra phát hiện ra, năm thứ hai sau khi Hàn Khiếu chết, tất cả người thân của anh ta đều biến mất trong một đêm.”
Nghe Tiêu Nguyệt nói vậy, hai mắt của Thẩm Hạ Lan hơi tối đi.
“Biến mất trong một đêm sao? Bị giết sao?”
“Không biết, hoàn toàn không có một dấu vết nào mà những bạn học có liên quan tới Hàn Khiếu đều cắn răng nói mình quên mất Hàn Khiếu trông như thế nào. Dì cảm thấy việc này không bình thường, có thể là tất cả người quen của Hàn Khiếu đều đã bị mua chuộc. Người có thể mua chuộc cùng một lúc nhiều người như vậy thậm chí có thể khiến người thân của Hàn Khiếu biến mất trong một đêm nhất định không đơn giản, đó không phải là việc mà một người bình thường có thể làm được.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu.