Hai bên hẹn gặp ở cửa con phố vàng sầm uất.
Bên Diệp Ân Tuấn đến hơi sớm, Thẩm Hạ Lan thấy khắp nơi đều giăng đèn rực rỡ, trong lòng bất giác có chút cảm thán.
Thật sự sắp tết rồi.
Cô thế mà về nước sắp một năm rồi.
Trong một năm này, đã xảy ra quá nhiều chuyện, còn may tất cả đều trời quang mây tạnh, quan trọng nhất là người đàn ông bên cạnh luôn là người đàn ông mình muốn.
Thẩm Hạ Lan vui vẻ khoác tay Diệp Ân Tuấn.
“Sao vậy?”
Diệp Ân Tuấn thấy cô bỗng khoác lấy tay mình, còn cho rằng cô lạnh, liền hỏi: “Nếu không chỉnh nhiệt độ máy lạnh lên cao chút? Nhưng nếu vậy, lát nữa xuống có lẽ sẽ dễ bị cảm.”
Thẩm Hạ Lan thấy anh một lòng đều suy nghĩ cho mình, cô cười nói: “Em không lạnh, có anh ở bên không lạnh chút nào, em chỉ là có chút cảm thán, bây giờ lại sắp một năm rồi.”
“Đúng vậy, thời gian thật nhanh, cho nên chúng ta mới càng nên hạnh phúc bên nhau, dù sao thời gian cũng như thoi đưa.”
Lời này của anh khiến Thẩm Hạ Lan bỗng cảm thấy cực kỳ thoải mái.
“Em phát hiện cái miệng này của anh ngày càng ngọt.”
“Do bà xã có cách dạy.”
Diệp Ân Tuấn vô cùng tham sống nói.
Khóe môi Thẩm Hạ Lan cong lên.
Cô đan ngón tay mình thật chặt vào tay anh, cười nói: “Cái này gọi là mười ngón đan xen.”
“Ừa.”
Chỉ cần cô vui, Diệp Ân Tuấn liền mặc cô làm thế nào cũng được.
Không bao lâu sau, Tống Dật Hiên và Hồ Ngọc Duyên cũng tới.
Hồ Ngọc Duyên vừa xuống xe liền ríu rít: “Ôi trời, lạnh quá. Hạ Lan, sức khỏe ổn hơn rồi chứ?”
Cô ấy bọc bản thân như xác ướp, lập tức chọc cười Thẩm Hạ Lan.
“Để em đoán xem, chị mặc ra thế này, hẳn sẽ không phải trên cổ có dấu vết gì sợ người khác nhìn thấy đi?”
Lúc nói chuyện, Thẩm Hạ Lan vươn tay với Hồ Ngọc Duyên.
Hồ Ngọc Duyên sao có thể ngoan ngoãn để cô gỡ khăn, vừa chạy vừa kêu: “Diệp Ân Tuấn, anh có quản vợ mình không đấy? Đây là bệnh gì đó, gặp mặt liền cởi khăn choàng người ta, đây là chưa được thỏa mãn sao? Đi tìm chồng em đi!”
Thẩm Hạ Lan lại không buông tha cô ấy, vừa đuổi theo vừa nói: “Sợ gì chứ, cho người ta xem một chút đi, chút xíu thôi là được rồi.”
“Oh shit, quá vô sỉ rồi?!”
Thể lực Hồ Ngọc Duyên rất tốt, nhưng cũng để ý tới thể lực Thẩm Hạ Lan, chạy rồi ngừng, ngừng rồi chạy, đơn thuần là để chơi cùng cô.
Thẩm Hạ Lan chạy một lát liền thở hổn hển, lập tức dừng lại.
“Không được không được rồi, em không được rồi.”
“Ai ui, không phải nói em rất lợi hại sao, mới đó đã không được rồi?”
Hồ Ngọc Duyên kích thích cô.
Thẩm Hạ Lan lườm cô ấy: "Chị đợi đó.”
“Cái gì?”
Lời Hồ Ngọc Duyên còn chưa nói xong, Thẩm Hạ Lan đã trực tiếp nắm tuyết lên vo tròn lại, ném về phía cô ấy.
“Ai ya! Em đánh lén!”
Hồ Ngọc Duyên vừa khéo bị quả cầu tuyết đập trúng, liền tìm quả cầu tuyết phản kích.