Sau khi Diệp Ân Tuấn ra khỏi phòng, cậu Mặc đã gọi tới.
“Dừng mọi hoạt động của khu mỏ, nếu có thể, tôi hy vọng cậu có thể đến nước T điều tra rõ xem cô tôi có ở đó không.”
Giọng điệu Mặc Trì còn mang theo chút khẩn cầu.
Diệp Ân Tuấn biết tính Mặc Trì, anh ta rất ít khi cầu xin người khác, bây giờ vì cô mà anh ta đã hạ mình, huống chi anh cũng muốn đến nước T với Thẩm Hạ Lan nên đương nhiên sẽ không từ chối.
“Được, cậu phái người đón chú hai Hoắc và Tiêu Nguyệt về trước đi.”
Diệp Ân Tuấn biết đưa Tiêu Nguyệt về nước T sẽ có rất nhiều lợi ích, nhưng tình cảm Thẩm Hạ Lan dành cho Tiêu Nguyệt thì khác, anh không muốn cô gặp nguy hiểm một lần nữa.
Mặc Trì nói nhanh: “Tôi đã điều động trực thăng rồi, năm tiếng nữa sẽ tới.”
“Tôi chờ họ đi rồi sẽ hành động.”
“Giúp tôi nhé, hãy thật cẩn thận, có gì cần thì cứ liên lạc với tôi, tôi sẽ giúp đỡ hết sức có thể.”
Vì cô, Mặc Trì định hy sinh mọi thứ.
Diệp Ân Tuấn gật đầu.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Ân Tuấn vào phòng ngủ.
Thẩm Hạ Lan vẫn ngồi trên giường ôm chăn với vẻ mặt buồn bã.
“Sao vậy? Em không thoải mái sao?”
Diệp Ân Tuấn hơi lo lắng, bước tới sờ trán Thẩm Hạ Lan nhưng bị cô nắm lấy cô tay.
“Có phải anh ghét bỏ em không?”
“Em nói gì vậy? Sao anh có thể ghét bỏ em chứ?”
Diệp Ân Tuấn dở khóc dở cười.
Thẩm Hạ Lan bây giờ thực sự rất thú vị.
Nhưng Thẩm Hạ Lan lại không chịu bỏ qua: “Vậy vì sao em đã nói em có thể hy sinh bản thân mà anh vẫn chạy trốn?”
Diệp Ân Tuấn lại không nói nên lời.
“Vì chuyện này mà em suy nghĩ lâu như vậy?”
“Ừm.”
Thẩm Hạ Lan trịnh trọng gật đầu.
Diệp Ân Tuấn cười bảo: “Bây giờ sức khoẻ em không được tốt. Nếu anh muốn em rồi em suy sụp thì sao? Không biết cả ngày trong đầu em suy nghĩ cái gì nữa. Khi nào em khoẻ, một đêm em muốn bảy lần anh cũng đồng ý.”
“Ai muốn cùng anh một đêm bảy lần chứ!”
Mặt Thẩm Hạ Lan lập tức đỏ bừng đến tận cổ.
Diệp Ân Tuấn mỉm cười vuốt tóc cô: “Mau dậy đi, cậu Mặc vừa gọi tới bảo đã điều trực thăng tới đón chú hai và Tiêu Nguyệt. Có cậu Mặc sắp xếp, chú hai sẽ sớm bình phục thôi.”
“Có thật không?”
Thẩm Hạ Lan rất vui mừng.
Điều cô lo lắng nhất là tâm lý của chú hai, bây giờ nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, cuối cùng cô cũng có thể yên tâm.
Thấy Thẩm Hạ Lan vui mừng, Diệp Ân Tuấn không khỏi mỉm cười.
“Đương nhiên là thật. Có Tiêu Nguyệt ở bên, chú hai cũng sẽ khoẻ lại nhanh hơn, anh cảm thấy hai người họ nên ở cùng nhau.”
“Em cũng nghĩ vậy.”