Lời này của Diệp Ân Tuấn âm lượng không lớn, lại vô duyên vô cớ khiến cho bà Phương run rẩy một cái, có một luồng khí lạnh từ bên trong thẩm thấu ra khiến cho bà ta không tự chủ được mà co rúm lại một chút.
“Diệp Ân Tuấn, cậu còn là đàn ông sao? Người phụ nữ của cậu câu kết làm bậy với Lam Thần, cậu có quản hay không?”
Bất quá bà phương cũng là nói năng thô bạo, cũng xem như bị dọa đến co rúm lại một chút, nhưng miệng vẫn không buông tha cho người như cũ.
Thẩm Hạ Lan trực tiếp tát một bàn tay tới.
“Chúng tôi nể mặt Phương Đình mới xem bà là người, mẹ kiếp bà cũng quá không giống người rồi.”
Một bạt tay này của Thẩm Hạ Lan không nhẹ, toàn bộ tay đều tê rần cả.
“A, cô đánh tôi? Cô lại dám đánh tôi? Cô giả mạo gương mặt con gái tôi còn tới nhà chúng tôi đánh tôi!
Lam Thần, cậu là người chết sao? Cậu cứ nhìn tôi bị người khác đánh như vậy? Không phải cậu đã đồng ý với Đình Đình phải chăm sóc chúng tôi thật tốt sao? Cậu chăm sóc tôi thế này hả? Tôi biết Đình Đình chết, lời cậu nói cũng có thể không cần thực hiện. Tôi đã biết mà, con gái số khổ của tôi!”
Bà Phương trực tiếp ngồi xuống đất gào khóc.
Trong nháy mắt sắc mặt của Lam Thần trắng bệch như tờ giấy.
Thân thể của anh ta lung lay sắp đổ.
Anh ta không rõ, anh ta vì cha mẹ nhà họ Phương đã làm nhiều như vậy, vì sao bà ta lại dùng lời nói ác độc như vậy để công kích anh ta, thậm chí còn luôn dùng cái chết của Phương Đình để kích động anh ta.
Có trời mới biết anh ta hy vọng người lúc trước chết đi là anh ta chứ không phải Phương Đình dường nào!
“Cậu còn khóc! Tôi thấy cậu bị đánh còn nhẹ đó.”
Thẩm Hạ Lan tức giận lần nữa tiến lên, lại bị Lam Thần cản lại.
“Bà chủ, bà ấy là mẹ của Đình Đình.”
Giọng Lam Thần khàn khàn.
Tròng mắt của anh ta xẹt qua một tia đau xót, trên thân vết thương chồng chất anh ta cũng đều không để ý, duy chỉ không chịu không nổi lời nói công kích này.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy có chút bất lực.
Diệp Ân Tuấn lại lạnh lùng nói: “Lam Thần đồng ý với bà cái gì tôi không biết, bà muốn đối xử với Lam Thần thế nào tôi cũng không rõ, nhưng bắt đầu từ bây giờ, tôi có thể khai trừ Lam Thần, một đồng tiền anh ta cũng đều không lấy được, đến lúc đó căn nhà bà ở sẽ bị ngân hàng thu hồi, cơm ngon áo đẹp bây giờ của bà cũng không còn nữa, nói không chừng đến ăn cơm đều trở thành khó khăn. Đến lúc đó bà vẫn có thể mỗi ngày đánh Lam Thần như cũ, trực tiếp đánh chết anh ta cũng được. Lúc đó tôi nhìn thấy các người thì làm sao bây giờ? A, không cần phải đến lúc đó, tôi đây sẽ gọi người móc gân tay gân chân của Lam Thần ra, ai bảo anh ta cấu kết làm bậy với vợ tôi chứ? Đây cũng là bà nói cho tôi biết.”
Nói xong, Diệp Ân Tuấn trực tiếp gọi một cú điện thoại, không bao lâu đã có mấy người vọt vào, lập tức giữ Lam Thần lại.
Mấy người bọn họ mỗi người đều hung thần ác sát, thậm chí trên tay cũng cầm dao găm sáng loáng, tia sáng lạnh lẽo khiến người ta nhìn thấy lạnh cả tim mật.