“Ừm, khách quý của bà chủ, hầu hạ cho thật tốt.”
Lời nói của Trương Linh khiến Thẩm Hạ Lan lập tức hiểu ngay, thị trưởng là người của Tiêu Nguyệt.
Tiêu Nguyệt giả chết hơn mười năm, chỉ sợ là có rất nhiều thế lực trà trộn vào mỗi một cấp bậc, ở đây có xuất hiện một thị trưởng cũng không có gì kì lạ.
Thị trưởng nhìn thấy Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan có khí chất bất phàm, cười nói: “Cứ gọi tôi là lão dương, từ xa đến đây là khách, mau vào đi.”
Diệp Ân Tuấn không nói gì thêm, sau khi nhẹ gật đầu thì đi vào cùng với Thẩm Hạ Lan.
Lão dương sắp xếp phòng dành cho khách cho bọn họ, đồng thời còn nói với quản gia là phải thỏa mãn hết tất cả những yêu cầu của bọn người Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Hạ Lan thật sự cảm nhận mình là khách quý.
Trương Linh không nán lại, sau khi đưa bọn họ đến đây thì đi ngay.
Bên ngoài vẫn còn tiếng la hét bắt người ở khắp nơi.
Thẩm Hạ Lan nhìn ra bên ngoài, thấp giọng nói: “Anh nói xem Phương Nguyên có biết chúng ta đến đây không?”
“Không biết nữa, em muốn gặp anh ta hả?”
Diệp Ân Tuấn nhìn thoáng qua Thẩm Hạ Lan, cảm xúc không rõ.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu: “Tạm thời vẫn không muốn gặp, nói thật thì em không thích nước T, vừa mới nghĩ ở đây có quá khứ của Vu Phong và Thẩm Niệm Niệm, em liền cảm thấy khó chịu.”
“Đúng vậy, chỉ là không biết có cơ hội gặp Vu Phong không.”
Diệp Ân Tuấn nhìn ra bên ngoài, thờ ơ mở miệng.
Thẩm Hạ Lan hơi sửng sờ.
“Nếu như gặp thì sao đây?”
“Giết.”
Lúc Diệp Ân Tuấn nói đến câu này, sát khí tràn đầy.
Thẩm Hạ Lan đã không còn lòng thương xót như trước.
Có một vài người đáng để đáng thương, có một vài thì thật sự không cần.
Quản gia đưa đồ ăn và thức uống đến cho bọn họ, sau đó liền lui xuống, không hề có ý muốn nhìn trộm sự riêng tư của bọn họ.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn hiếm khi mới thả lỏng, vào trong phòng tắm tắm một cái, đang trong giai đoạn đặc biệt, Diệp Ân Tuấn cũng không làm gì với Thẩm Hạ Lan.
Hai người dựa ở trên ghế salon xem tivi.
Bản tin nước T liên tục phát tình huống thê thảm của kho quân dụng bị nổ, có rất nhiều quân đội đều chạy đến.
Đôi mắt sắc bén của Thẩm Hạ Lan phát hiện bóng dáng của Phương Nguyên.
Anh ta trà trộn trong đám người, đội cái nón lưỡi trai, giữa hai hàng lông mày có nhiều hơn một phần tàn khốc và âm trầm so với lúc ở thành phố B.
Thẩm Hạ Lan khẽ nhíu mày.
Toàn thân của Phương Nguyên đều là sự lãnh đạm, giống như biến thành một người khác.
Cô còn nhớ lúc nhìn thấy anh ta ở thành phố B, một bộ dạng công tử phong độ nhẹ nhàng, tại sao bây giờ lại thành ra như vậy?
Diệp Ân Tuấn cũng nhìn thấy Phương Nguyên, anh thấp giọng nói: “Cái chết của Thành Lâm đã mang đi sự thiện lương cuối cùng của anh ta, có lẽ Phương Nguyên thật sự không muốn tranh quyền, đáng tiếc sinh ra trong một gia đình như thế, không tranh giành thì chỉ có chết. Anh nghe nói Thành Lâm chết thay cho Phương Nguyên, lúc trước người mà Vu Linh muốn giết là Phương Nguyên, là Thành Lâm đã bỏ thuốc anh ta rồi một mình đi đến cuộc hẹn, cho nên mới chết bất ngờ.”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói vậy, trái tim của Thẩm Hạ Lan hụt một nhịp.
“Không phải là ngay từ đầu Vu Linh đã nhằm vào Thành Lâm rồi hả?”