Anh ta nhìn gương mặt giống với Phương Đình của Thẩm Hạ Lan, ánh mắt có chút hốt hoảng.
Thẩm Hạ Lan rất tức giận, vô cùng tức giận, nhưng mà lại cảm thấy đau lòng. Anh ta như thế này, nào giống như là đang còn sống. Cuộc sống của anh ta như này là thế nào. Bà Phương nghe thấy Lam Thần nói như vậy, phút chốc chưa hồi thần kịp.
“Mấy người có nghe chưa hả, Lam Thần đã nói đây là do cậu ta nợ Đình nhà chúng tôi, gia đình chúng tôi không cảm thấy có chuyện gì, cần mấy người ăn không lo chuyện hàng xóm xen vào việc của người khác à?”
Đôi mắt của Diệp Ân Tuấn đột nhiên trở nên lạnh lẽo, dọa bà Phương lui về phía sau mấy bước.
“Cậu lại muốn làm gì hả?”
"Ha ha.”
Diệp Ân Tuấn bỗng nhiên lại cười, nhưng mà nụ cười lại không chạm tới đáy mắt. “Lam Thần, cậu muốn chăm sóc bà ta có đúng không, muốn thay bà ta gánh chịu lỗi lầm có đúng không? Được thôi, ngày hôm nay cậu nhất định phải trả hai tỷ bốn trăm triệu tiền đặt cọc căn nhà. Trước mười hai giờ, nếu như còn chưa chuyển tiền vào trong tài khoản, vậy thì các người cút ra khỏi chỗ này cho tôi
“Dựa vào cái gì chứ? Nhà này là do Lam Thần đứng tên, là cậu ấy đã mua cho chúng tôi ở” Bà Phương nghe thấy Diệp Ân Tuấn muốn lấy lại nhà, lập tức gấp gáp.
Trên mặt của Diệp Ân Tuấn không có ý cười.
Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn muốn ép Lam Thần, càng muốn để bà Phương biết rằng không có Lam Thần, bà ta chẳng là cái gì hết, bây giờ cũng chỉ là một người đàn bà đáng thương mà thôi.
Diệp Ân Tuấn không nói gì nữa. Lam Thần hơi sửng sốt, lập tức nhẹ gật đầu. “Được.”
“Lam Thần, cậu điên rồi hả?”
Bà Phương nghe thấy Lam Thần nói như vậy, bà ta lập tức gấp gáp, muốn bước lên đánh Lam Thần, nhưng mà có Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan ở đây, bà ta lại không dám, nhưng mà gấp đến độ hai mắt đều đỏ lên.
“Nếu như cậu để bọn họ lấy căn nhà này đi, tôi với chồng tôi phải sống ở đâu?” “Cháu sẽ đi thuê nhà cho hai người.”
Lam Thần nói vậy, bà Phương lập tức cười lạnh.
“Đi thuê nhà hả, cậu cảm thấy nhà họ Phương chúng tôi là người có thể đi thuê nhà ở à? Ông Phương, ông đừng có làm thí nghiệm gì nữa, mau đi ra đây đi, vợ ông sắp bị người ta khi dễ đến chết rồi này”
Lúc này, bà Phương rướn họng kêu với vào bên trong. Giáo sư Phương có chút bất mãn đi ra ngoài, trên người vẫn còn mặc bộ đồ nghiên cứu màu trắng.
“Kêu cái gì mà kêu, ngày nào cũng ồn ào rảnh đến hoảng rồi hả? Không biết là tôi đang làm thí nghiệm à?”
Giáo sư Phương gầm nhẹ lên một tiếng, lúc này mới nhìn thấy Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan. Nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, giáo sư Phương vô thức co rúm lại.
“Diệp, Sếp Diệp, sao cậu lại đến đây?”
“Nếu như tôi không đến đây, tôi còn không biết là vợ của ông sẽ chà đạp vợ tôi như thế nào đâu. Giáo sư Phương, làm đàn ông, có đôi khi không nhất thiết phải Thành công trong sự nghiệp, nhưng ít nhất cũng phải quản tốt vợ của mình chứ. Ông xem xem bà ta đều đã làm cái gì rồi, Lam Thần bị đánh thành cái dạng này mà ông lại ngầm đồng ý, hay là ý của ông?”