Sau khi Diệp Ân Tuấn đi vào nhà vệ sinh, sắc mặt Đường Trình Siêu hoàn toàn trầm xuống.
Rốt cuộc anh ta phải làm như thế nào mới có thể khiến Diệp Ân Tuấn mau mau rời khỏi đây?
Diệp Ân Tuấn sửa lại đầu tóc, mở vòi nước ra làm bộ như thật sự đi WC. sau đó mới đi ra buồng vệ sinh.
Đường Trình Siêu đã ngồi ở sofa bắt đầu uống trà, dáng vẻ nhàn tản tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra, chỉ là Diệp Ân Tuấn lại nhìn thấy tay anh ta run run.
Càng ngày càng hoài nghi Đường Trình Siêu hơn.
Sắc mặt Diệp Ân Tuấn tỉnh bơ, gật đầu với Đường Trình Siêu, sau đó rời khỏi đây.
Lần này sau khi anh rời đi, Đường Trình Siêu đứng ở trước cửa sổ sát đất thật lâu không nhúc nhích.
Anh ta sợ Diệp Ân Tuấn lại quay lại một lần nữa.
Người đàn ông này thật khiến người ta thấy ghét.
Vừa rồi nếu không phải mình phản ứng nhanh thì có thể đã bị Diệp Ân Tuấn đụng phải rồi.
Nghĩ đến việc Thẩm Hạ Lan sẽ bị anh ta phát hiện và mang đi rời khỏi mình, Đường Trình Siêu càng hận Diệp Ân Tuấn hơn.
Thâm chí anh ta có chút mong chờ cho Diệp Ân Tuấn bỏ mạng ở nước Mỹ.
Suy nghĩ này chỉ chợt xẹt qua đầu óc, trong mắt Đường Trình Siêu hiện lên sự tàn nhẫn, nhưng rất nhanh đã biết mất.
Lúc này, Diệp Ân Tuấn không quay lại nữa mà đi thẳng đến một bệnh viện, lấy thân phận của người khác để tiến hành xét nghiệm DNA của sợi tóc kia.
Nhanh nhất là ba ngày mới có kết quả kiểm tra, trong khoảng thời gian này, Diệp Ân Tuấn không thể chờ được, anh đã dự định buổi tối sẽ dò xét nhà Đường Trình Siêu.
Mấy giờ sau, Tống Đình đi tới, dáng vẻ mệt mỏi.
“Tổng giám đốc Diệp.”
Thời điểm Tống Đình nhìn thấy Diệp Ân Tuấn ở bên ngoài bệnh viện, anh ta có vẻ vô cùng cẩn thận.
Diệp Ân Tuấn gật đầu, để anh ta lên xe, sau đó hai người nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
“Tôi nghi ngờ Đường Trình Siêu giấu Hạ Lan, cậu bí mật đến Thiên Đường Sa Đọa điều tra xem ngày hội đấu giá kia có mặt Đường Trình Siêu ở đó không.”
Con ngươi Diệp Ân Tuấn hơi âm trầm, hai tay nắm chặt vào nhau.
Anh không muốn trở thành kẻ địch với nhà họ Đường, thậm chí bởi vì nhà họ Đường chăm sóc ba mẹ con Thẩm Hạ Lan nên anh còn dự định có mối quan hệ tốt với họ, nhưng nếu hiện tại Đường Trình Siêu mang Thẩm Hạ Lan đi, Diệp Ân Tuấn không dám nghĩ sắp tới mình sẽ làm ra chuyện gì.
Tống Đình ở bên có chuyện cần làm, nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, anh ta lập tức đi làm chuyện này.
Khi Diệp Ân Tuấn quay lại bệnh viện, Nghê Nghê và Diệp Tranh đang chơi cùng nhau.
Mấy ngày nay, Diệp Tranh đột nhiên như trưởng thành hơn, rất chăm sóc cho Thẩm Nghê Nghê, quan tâm mọi mặt, làm cho mỗi ngày Thẩm Nghê Nghê tươi cười thường xuyên hơn, tiếng cười trong trẻo giống như tiếng chuông, làm cho tâm trạng mỗi người đều trở nên tốt hơn.
“Đang nói chuyện gì mà cười vui vẻ như vậy?”
Diệp Ân Tuấn thu lại tất cả những cảm xúc biểu lộ ra bên ngoài.
Ở trước mặt con gái, anh không hy vọng Nghê Nghê nhìn thấy cảm xúc tiêu cực hay không vui.
Thẩm Nghê Nghê nhìn thấy Diệp Ân Tuấn thì rất vui mừng.
Mấy ngày nay đều là Diệp Ân Tuấn ở cùng mình, mỗi lần mở to mắt đều có thể nhìn thấy Diệp Ân Tuấn và Diệp Tranh, cô bé không bao giờ… Là người cô đơn nữa.
Loại cảm giác này thật sự rất tốt.
Nếu có thêm mẹ và anh trai ở bên thì thật tốt.
Thẩm Nghê Nghê vui vẻ vươn hai tay với Diệp Ân Tuấn, làm nũng gọi một tiếng: “Ba!”
“Ngoan!”
Diệp Ân Tuấn hôn lên trán cô bé một cái, sau đó ôm cô bé lên đùi rồi ngồi xuống.
“A, còn có sữa lắc nữa à?”
“Anh Diệp Tranh mua cho con. Bác sĩ nói có thể uống, Nghê Nghê không ăn vụng.”
Thẩm Nghê Nghê đặc biệt vui vẻ trả lời, giống như được uống một ly sữa lắc là một chuyện vô cùng vui vẻ đối với cô bé.
Tâm trạng Diệp Ân Tuấn đặc biệt khó chịu.
Bé con vốn nên là công chúa nhỏ của nhà họ Diệp, ngậm thìa vàng sinh ra, chỉ là hiện tại rơi vào hoàn cảnh này, thật sự khiến người ta lo lắng.
Tuy nhiên Diệp Ân Tuấn cũng che dấu tâm trạng của mình rất tốt, anh cười nói với Diệp Tranh: “Tranh Tranh thật sự trưởng thành, đều biết chăm sóc em gái rồi.”
Diệp Tranh ngượng ngùng sờ gáy, thật ra cậu bé rất nhớ anh cả.
“Ba, anh Diệp Tranh nói chờ con khỏi bệnh, ba sẽ đưa bọn con đi công viên trò chơi, là thật ạ?”
“Con muốn đi sao?”
Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy hy vọng của Thẩm Nghê Nghê, sao Diệp Ân Tuấn có thể nhẫn tâm từ chối?
“Đương nhiên muốn đi! Đến lúc đó con và anh trai, còn có cả anh Diệp Tranh, ba và mẹ, cả nhà chúng ta chúng đi được không? Lớn như vậy mà con vẫn chưa biết công viên trò chơi như thế nào đâu, có phải xinh đẹp và chơi vui giống trong TV giới thiệu không ạ?”
Thẩm Nghê Nghê thật sự vui vẻ.
Lúc bác sĩ nói cho cô bé biết bệnh của mình đang dần tốt lên, có thể chạy vui đùa dưới ánh mặt trời như những đứa trẻ khác, không ai biết trong lòng cô bé vui sướng hạnh phúc đến mức nào.
Hiện giờ cô bé muốn chi sẻ niềm vui này cho Diệp Tranh và Diệp Ân Tuấn, loại vui vẻ không cách nào che dấu được này như một loại bệnh truyền nhiễm, khiến cho mỗi người xung quanh đều cảm thấy vui sướng.
“Được, chỉ cần Nghê Nghê tích cực phối hợp điều trị với bác sĩ, không lâu nữa là chúng ta có thể ra ngoài chơi.”
“Thật vậy ạ?”
“Đương nhiên, ba sẽ không lừa con.”
Diệp Ân Tuấn vuốt tóc của cô bé, vì phải dùng chất kháng sinh trong thời gian dài cho nên tóc của Nghê Nghê không mềm mại như tóc của những cô bé khác, thậm chí còn có phần khô cứng, điều này làm cho Diệp Ân Tuấn càng khó chịu hơn.
Nếu Thẩm Hạ Lan biết Nghê Nghê sắp làm phẫu thuật, cô ấy có sốt ruột hay không?
Hiện tại tung tích của Minh Triết còn không rõ, Nghê Nghê còn phải làm phẫu thuật, có lẽ Thẩm Hạ Lan đang rất lo lắng đúng không?
Đáng tiếc người chồng là anh lại không thể ở bên cạnh cô vào lúc này.
Hiện tại anh thật sự vô cùng hy vọng một nhà năm người có thể ở bên nhau, đó là hình ảnh xinh đẹp nhất trên đời này, chỉ là hiện tại…
Diệp Ân Tuấn có phần ảm đạm chán nản.
Thẩm Nghê Nghê vuốt ve tay Diệp Ân Tuấn: “Ba ơi, ba không vui ạ?”
“Không đâu.”
“Nhưng mà con cảm thấy tâm trạng của ba không tốt, rất không vui vẻ. Ngày hôm qua con gọi điện thoại cho mẹ, nhưng điện thoại của mẹ tắt máy, anh trai cũng không nghe điện thoại, ba, ba nghĩ bọn họ không nghe điện thoại hay là không nghe được? Hay là ba tự gọi điện thoại cho bọn họ được không? Nghê Nghê sẽ phẫu thuật, hơi sợ hãi, con muốn anh trai và mẹ đều ở bên con, con muốn vừa ngoài là nhìn thấy bọn họ, có được không ba?”
Ánh mắt khẩn cầu của Thẩm Nghê Nghê như là một lưỡi dao sắc nhọn cắt rách từng thớ thịt trên người Diệp Ân Tuấn.
Làm thế nào anh có thể nói cho con gái ngoan rằng mẹ và anh trai con sẽ không đến.
Diệp Tranh đột nhiên hơi khổ sở.
“Ba, con đi ra ngoài mua chút đồ đây.”
Cậu bé nhanh chân chạy đi, chỉ là khóe mắt phiếm đỏ.
Diệp Ân Tuấn biết, nhất định bé lại nghĩ đến Thẩm Minh Triết .
Trước kia tình cảm của hai đứa nhỏ tốt như vậy, hiện giờ Thẩm Minh Triết sống chết chưa rõ, cũng làm khó Diệp Tranh vẫn biểu hiện tự nhiên không để lộ chút nào trước mặt Thẩm Nghê Nghê như vậy.
“Ba ơi, anh Diệp Tranh sao vậy ạ?”
“Không có gì, có thể nhóc ấy buồn tiểu.”
Diệp Ân Tuấn chỉ có thể lấy lý do thật ngớ ngẩn để chuyển đề tài.
Nghê Nghê giống như là thiên sứ, là món quà tốt nhất mà trời cao ban cho anh và Thẩm Hạ Lan, hiện giờ đối mặt với câu hỏi của con gái, Diệp Ân Tuấn không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể thấp giọng nói: “Anh trai bị bệnh, cần cách ly, điện thoại trong nước có phóng xạ, bệnh viện không cho mang vào, chờ Nghê Nghê khỏi bệnh rồi, chúng ta có thể gặp bọn họ, được không?”
“Thật vậy ạ?”
Thẩm Nghê Nghê chớp mắt, có chút không yên tâm.
Đã lâu rồi cô bé chưa gặp mẹ và anh trai.
“Đương nhiên là thật, ba sẽ không lừa Nghê Nghê.”
Diệp Ân Tuấn cưng chiều nhìn
Thẩm Nghê Nghê, trong tâm lại áy náy không thôi.
Nhận được câu trả lời khẳng định của Diệp Ân Tuấn, sự bất an trong lòng Thẩm Nghê Nghê mới bình ổn lại, cô bé cười rộ lên rất xinh đẹp, còn có hai cái má lúm đồng tiền, thật là người gặp người thích.
“Ba, con nói cái này với ba, con và anh trai có thần giao cách cảm, dù là xa bao nhiêu con cũng có thể cảm nhận được anh trai. Ba nói có thần kỳ hay không?”
Thẩm Nghê Nghê nói như giỡn, còn trộm nhìn bốn phía, dáng vẻ đặc biệt thần bí.
Trong lòng Diệp Ân Tuấn khẽ động, đều nói con trai song sinh có thần giao cách cảm, chẳng lẽ trai gái cũng có sao?
Hay là Nghê Nghê cảm nhận được điều gì?
Diệp Ân Tuấn ít nhiều cũng hơi lo lắng.
“Nghê Nghê không nên suy nghĩ bậy bạ, Minh Triết không có việc gì.”
Hiện tại Nghê Nghê sắp phẫu thuật, nếu cảm xúc không tốt thì thật dễ dàng ảnh hưởng đến xác xuất phẫu thuật thành công.
Diệp Ân Tuấn không dám đánh cược.
Anh đã mất một đứa con, anh không thể lại để mất con gái được nữa.
Thẩm Nghê Nghê lại cười nói: “Ba không cần khẩn trương, đoạn thời gian trước con cảm thấy ngực đau quá, con tưởng cơ thể mình lại xảy ra vấn đề gì, chỉ là không phải con, vậy chắc là anh trai rồi. Con rất lo lắng, tuy nhiên nghe ba nói anh trai sinh bệnh con mới yên tâm hơn. Cơ thể anh trai rất khỏe, bình thường không hay bị bệnh, có lẽ lúc này bị bệnh rất nặng, nếu không anh sẽ không thể không đến thăm con được, đúng không ba?”
Nói đến cuồi cùng, Nghê Nghê có chút mất mát.
Trong lòng Diệp Ân Tuấn chua xót, lại cười nói: “Đúng vậy, Minh Triết rất quan tâm Nghê Nghê, đúng rồi, Minh Triết quay lại có mua quà cho Nghê Nghê, ba đi nhanh quá quên không mang theo, lần sau đến ba sẽ mang cho con được không?”
“Không cần, quà anh trai mua Nghê Nghê đều thích. Lúc trước trạng thái của anh trai không tốt, chỉ là gần đây con cảm thấy ngực không còn đau như trước, vậy có phải là bệnh của anh trai sắp khỏi rồi không ạ? Chờ khi Nghê Nghê phẫu thuật thành công, bệnh của anh trai cũng khỏi, đến lúc đó chúng ta có thể ra ngoài đi chơi, đúng không ạ?”
Thẩm Nghê Nghê vui vẻ nói, giống như đã nhìn thấy được cảnh tượng này.
Diệp Ân Tuấn nghe thấy cô bé nói như vậy, ít nhiều tâm lý cũng có chút an ủi.
Có lẽ, Minh Triết vẫn còn bình an?
Đều nói thần giao cách cảm của anh em sinh đôi rất linh nghiệm, lúc này Diệp Ân Tuấn tình nguyện tin tưởng thần giao cách cảm như lời của Nghê Nghê, anh nghĩ mình thật sự sắp đi đến bước đường cùng rồi.
Tuy rằng tinh thần của Thẩm Nghê Nghê không tồi, nhưng cơ thể phẫn không thể vẫn không chịu đựng được lâu, cô bé xoa hai mắt của mình, đánh giáp một cái nhưng vẫn không muốn ngủ.
Cô bé sợ hãi mình ngủ lâu quá, thời gian nói chuyện với ba sẽ ngắn đi.
Năm năm rồi, cô bé mới được ở bên ba, cô bé muốn trò chuyện với ba nhiều hơn nữa.
“Ba ơi, ba kể chuyện cho con nghe được không? Mẹ kể cho con nghe rất nhiều chuyện hay.”
Thẩm Nghê Nghê cố tỉnh táo hơn.
Trong lòng Diệp Ân Tuấn hơi khổ sở nhưng lại cười nói: “Được, ba kể chuyện cổ tích về công chúa và hoàng tử cho Nghê Nghê nghe. Ngày xưa có một cô gái, là công chúa nhỏ trong nhà…”
Giọng nói của anh trầm thấp, âm điệu từ tính, kể một hồi, Thẩm Nghê Nghê dần chìm vào giấc ngủ, cái đầu nhỏ tựa vào vòng tay của Diệp Ân Tuấn, im lặng như vậy, khóe miệng hơi cong, giống như một thiên sứ.
Diệp Ân Tuấn ôm chặt bé, ôm thật chặt, sợ buông lỏng tay, con gái sẽ bay về trời. Loại cảm giác thấp thỏm lo âu này làm cho anh tự mình cảm nhận được những khổ sở cùng đau đớn suốt năm năm của Thẩm Hạ Lan, trong lòng càng nhớ Thẩm Hạ Lan hơn.