"Được."
"Em và Diệp Ân Tuấn cũng cẩn thận một chút, ở đây, nguy cơ bủa vây tứ phía, đặc biệt là Vu Phong, tên đó chính là một tên quỷ dữ, nói không chừng lúc nào đó anh ta sẽ để mắt tới các em, cho nên hai em phải hết sức cẩn thận."
Nhắc đến Vu Phong, Phương Nguyên lập tức hận đến ngứa răng.
Phương Chính muốn cho anh ta và Vu Phong bắt tay giảng hòa, điều này sao có thể chứ?
Giữa anh ta và Vu Phong có thù sâu như biển, không ai có khả năng buông tay, ắt phải không chết không thôi.
Thẩm Hạ Lan khẽ gật đầu, thấp giọng nói: "Chính anh cũng cẩn thận một chút, ở đây, chúng tôi không thể thường xuyên liên hệ với anh, nếu anh có chuyện gì thì hãy tìm chúng tôi."
"Được."
Lúc này Phương Nguyên đã cảm nhận sâu sắc được sự quan tâm và lo lắng của Thẩm Hạ Lan.
Ngoài Thành Lâm thì chưa từng có ai cho anh ta cảm giác này, bây giờ lại thêm một Thẩm Hạ Lan.
Đối với Phương Nguyên, Thẩm Hạ Lan mới là em gái ruột của mình, vì Thẩm Hạ Lan, dù có bảo anh ta đi chết anh ta cũng có thể.
Anh ta chính là người như vậy, người đối tốt với anh ta, anh ta có thể dùng cả tính mạng để bảo vệ, người không tốt với anh ta, tất nhiên anh ta cũng sẽ ghi hận cả một đời.
"Vậy tôi đi trước đã, tôi sợ Ân Tuấn sẽ lo lắng, anh họ, anh đừng quên, ngày mai nhất định phải bảo Lăng Thiên Vũ khám cho anh một chút."
"Được."
Cuối cùng Phương Nguyên đã mỉm cười, nụ cười nhẹ nhõm, có chút thoải mái.
Thấy anh ta cười, Thẩm Hạ Lan chợt nhớ tới bác sĩ đó.
Hai người đó, khi cười lên thật đúng là có chút giống nhau, có điều tướng mạo không giống mà thôi.
Nhận ra bản thân vừa nghĩ gì, Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi bó tay.
Nếu để cho Diệp Ân Tuấn biết mình đang nghĩ về một người đàn ông, có lẽ anh sẽ bị chọc giận đến phát điên đấy.
Vừa nghĩ tới dáng vẻ ghen tuông của anh, Thẩm Hạ Lan không khỏi nhếch môi.
"Anh họ, tôi đi trước nhé, hẹn gặp lại."
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng rời khỏi cung điện của Phương Nguyên, lòng chỉ muốn đi về nơi của Diệp Ân Tuấn.
Giờ này không biết anh đang lo lắng cho mình cỡ nào.
Nghĩ vậy, bước chân Thẩm Hạ Lan cũng nhanh hơn rất nhiều.
Khi về tới chỗ của Thanh Loan, thì Phương Chính đã đi rồi, Thanh Loan đang cầm một ly rượu, uống một mình, buồn bã, có chút thương cảm, có chút mất mát.
Thẩm Hạ Lan vốn định gặp Diệp Ân Tuấn trước, nhưng lại bị Thanh Loan trông thấy, lập tức gọi cô lại.
"Chị dâu, chị đến rồi à? Uống cùng tôi một chút đi."
"Tôi còn vội tìm anh Diệp của cô."
Dứt lời, Thẩm Hạ Lan lập tức nhấc chân đi, lại nghe thấy Thanh Loan thấp giọng nói: "Hôm nay là ngày giỗ của mẹ tôi. Nhưng ông ta đến chỗ tôi mà lại không hề nhắc đến một chữ nào về mẹ. Tôi tưởng ông ta tới đây là vì mẹ tôi, lại không ngờ ông ta chỉ vì một vệ sĩ chẳng có chút tiếng tăm nào. Trong mắt ông ta, bất kỳ ai cũng quan trọng hơn mẹ tôi. Mẹ tôi chính là một bi kịch, nhưng nếu ông ta đã không thích bà ấy, tại sao còn cưỡng ép bà ấy? Tại sao còn phải sinh ra tôi?"
Thanh Loan thật khổ sở.
Đã nhiều năm như vậy, cô ta chưa từng nói với ai về chuyện này, ngay cả Diệp Ân Tuấn cũng chưa.
Cô ta luôn tỏ vẻ không quan tâm, luôn nói với bản thân mình là trẻ mồ côi, không có chờ mong tự nhiên không có thất vọng, nhưng hôm nay vào ngày giỗ mẹ, Phương Chính đã tới, cô ta vẫn cảm thấy có chút mong đợi.