Diệp Ân Tuấn thở dài nói, “Thiên Ưng đã từng là phi công xuất sắc nhất của quân khu, từng tham gia đạt hạng nhì trong cuộc thi quân sự thế giới. Cùng một đại đội đặc chủng với chúng anh”
“Hạ Tử Thu là lính đặc chủng?”
Thẩm Hạ Lan có chút kinh ngạc.
Nhìn thế nào cũng thấy khí thế thù địch trên người Hạ Tử Thu quá nặng, khiến người ta không khỏi rùng mình, cô không thể tưởng tượng được người như vậy từng là quân nhân.
Diệp Ân Tuấn đáy mắt hơi sâu, thậm chí có chút tiếc nuối.
“Cậu ta cũng là một kẻ đáng thương. Nếu không có tai nạn đó, có lẽ cậu ta đã trở thành một ngôi sao mới chói lọi trong quân khu, nhưng đáng tiếc, số phận của con người đôi khi thật khác biệt”
“Có chuyện gì thế?”
Hứng thú của Thẩm Hạ Lan bị khơi lên.
Diệp Ân Tuấn gật gật đầu.
“Hạ Tử Thu có một vị hôn thê thanh mai trúc mã, gia thể tương đương cậu ta, cũng là người quân khu. Cô ấy bị kẻ thù phát hiện trong một cuộc hành quân bí mật, bị giết chết rất thảm. Lúc đó bọn khủng bố đã ném xác bạn gái của cậu ta trở lại, phân thây hết ra, được coi là một sự khiêu khích đối với phía
tụi anh. Chuyện này đã hoàn toàn kích thích Tử Thu, cậu ta yêu cầu dẫn một đội ra trận, muốn triệt để thanh trừ phần tử khủng bố, nhưng quân đội có kỷ luật
quân đội, vụ án này không nằm trong tầm kiểm soát của cậu ta. Cho dù nó nằm trong sự kiểm soát của đại đội cậu ta, theo quy định cậu ta cũng không thể tham gia hoạt động. "
Lúc đó Hạ Tử Thu gần như phát điện, liền nộp đơn xin chuyển công tác nhưng không được chấp thuận. Chuyện này kéo dài nửa năm, Hạ Tử Thu bắt đầu ở quân khu hoàn toàn từ bỏ bản thân, không tích cực huấn luyện. Cuối cùng, vi phạm kỷ luật quân đội bị buộc phải thay đổi công việc."
“Sau khi đổi công việc, Tử Thu đột nhiên như trở thành một con người khác, dây dưa với một nhóm giang hồ ngoài xã hội rồi đi tìm bọn khủng bố để trả thù. Lần đó suýt chút nữa toàn quân bị diệt. Tuy rằng Hạ Tử Thu đã thành công giết chết tên cầm đầu của đối thủ, đáng tiếc là bản thân cũng hấp hối, cận kề cái chết. Lúc đó, anh tình cờ làm nhiệm vụ ở đó, cứu cậu ấy. Nhưng sau tất cả, cậu ta không còn là chiến hữu của anh nữa, vì vậy anh chỉ có thể âm thầm giấu cậu ta đi để nghỉ ngơi điều dưỡng. “
“Chuyện của Hạ Tử Thu ảnh hưởng khá tệ. quân khu đã tổ chức một cuộc họp lớn và cuối cùng quyết định trục xuất cậu ta khỏi quân đội, đưa vào danh sách đen của quân khu. Tô Nam và ký túc xá của cậu ta thời điểm đó có mối quan hệ tốt, cho nên tâm trạng mới như vậy. Có chút vừa thương vừa hận. "
Thẩm Hạ Lan nghe vậy thấp giọng hỏi: “Sau đó anh ta thành lập Kình Thiên Minh?”
“Coi như là anh cùng cậu ta hợp tác nhập cổ phần, lúc đầu cậu ta cần tiền không có, anh cung cấp một ít. Lần bị thương đó phải nằm trên giường hết nửa năm mới hồi phục. Cậu ta và anh cũng từng chấp hành nhiệm vụ cùng nhau, anh không thể trợ nhìn chiến hữu cũ của mình suy sụp như vậy. Hơn nữa, tuy tên cầm đầu đã chết nhưng những thuộc hạ vẫn còn, chúng sẽ liên tục gây rắc rối cho Tử Thu để trả thù cho đại ca. Lúc đó quân khu không thể quay lại
được nữa, chỉ có thể để cậu ta tạo ra thế lực màu xám của mình, lấy bạo lực trị bạo lực. “
“Anh vẫn luôn giấu giếm chuyện này với ba vị thiếu gia Hải Thành kia sao?” Thẩm Hạ Lan phỏng đoán.
“Không phải là giấu giếm tất cả, anh chỉ giấu diếm chuyện này với anh cả và Tô Nam, Lương Thiệu Cảnh biết. Dù sao cậu ta cũng là đầu rộng của để quốc hắc ám, vì sợ tổn thương đến người mình, anh đã nói với Lương Thiệu Cảnh ngay từ đầu. Chuyện này Lương Thiệu Cảnh thấu hiểu, hai người hợp tác
cũng nhiều, Tử Thu bây giờ bày ra bộ dạng đùa giỡn với đời, nhưng thật ra chết tâm rồi. Sau khi dọn sạch đám người đó, cậu ta cũng không biết mục tiêu
sống của bản thân là gì? Nếu không phải có anh em của Kinh Thiên Minh, có lẽ thật sự không sống nữa."
Nói đến đây, Diệp Ân Tuấn trong lòng cảm thấy không thoải mái. Thẩm Hạ Lan trước kia không hiểu rõ Hạ Tử Thu, nhưng bây giờ Diệp Ân Tuấn nói mấy chuyện này, cảm thấy người đàn ông này có thể coi là một người trọng tình nghĩa.
“Em thấy ánh mắt anh ta thật đáng sợ, em thậm chí còn sợ lúc anh phát bệnh anh ta hai anh kìa”