Thẩm Hạ Lan có hơi lo lắng, Hoắc Chấn Hiên trực tiếp ôm Diệp Minh Triết đã ngất lên.
“Yên tâm đi, thằng bé không sao, cơ thể có hơi mất sức mà thôi, ngủ một giấc là được.”
Hoắc Chấn Hiên tháo bịt mặt ra, cả người thấm ướt mồ hôi.
Mắt của Thẩm Hạ Lan có hơi ươn ướt.
Cô từ trong lòng Hoắc Chấn Hiên nhận lấy Diệp Minh Triết, thấp giọng nói: “Cảm ơn chú, chú ba.”
“Con bé ngốc, nói cảm ơn gì với chú ba của cháu chứ. Chú ngược lại không biết thằng bé này bây giờ lại như này, là chú sơ sót. Yên tâm đi,quay về sẽ làm đơn xin nghỉ cho Minh Triết, thằng bé khi nào muốn quay lại cũng được, tạm thời không cần ở quân khu nữa.”
“Dạ.”
Thẩm Hạ Lan cũng định như vậy, còn về sau có quay lại hay không thì phải xem tình hình khôi phục của Diệp Minh Triết như thế nào rồi tính.
Diệp Ân Tuấn từ trong tay Thẩm Hạ Lan đón lấy Diệp Minh Triết, dùng áo khoác của mình bọc Diệp Minh Triết lại, nói với Hoắc Chấn Hiên: “Chú ba, chúng cháu muốn đến biệt thự của ông ngoại ăn tết, hơn nữa mấy ngày nữa chính là hôn lễ của Tống Dật Hiên và Hồ Ngọc Duyên rồi, chú có thời gian thì đến góp vui?”
“Được.”
Hoắc Chấn Hiên ngược lại không có từ chối.
Nhà họ Hoắc bây giờ có gì?
Ngoài anh ta chính là Hoắc Chấn Đình, hai người ở trong nhà vô cùng lạnh tanh, còn không bằng đến chỗ ông cụ Tiêu góp vui.
“Đi thôi, chú đưa mấy đứa về, vì để diễn giống thật, chú bắt xe tới đây, bây giờ cũng coi như đi ké quay về.”
Hoắc Chấn Hiên nói đúng.
Mấy người sau lên xe, Hoắc Chấn Hiên lái xe đưa bọn họ về nhà tổ nhà họ Diệp.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn tối qua vốn không có ngủ.
Diệp Tranh cũng ngủ thiếu giấc, Diệp Minh Triết bây giờ đã hôn mê, cũng chỉ có cảm xúc của Diệp Nghê Nghê tương đối tốt.
Hoắc Chấn Hiên bảo bọn họ đi nghỉ ngơi, Diệp Nghê Nghê thay bộ đồ khác, sau đi theo Hoắc Chấn Hiên.
Một giấc này của nhóm Thẩm Hạ Lan đã ngủ thẳng đến hơn 4 giờ chiều mới tỉnh.
Ai cũng tỉnh rồi, chỉ còn lại Diệp Minh Triết.
Thẩm Hạ Lan đi tới bên cạnh Diệp Ân Tuấn, hỏi: “Minh Triết chưa tỉnh sao?”
“Chưa, Tranh nói không sao, chỉ là do sức mạnh tinh thần tiêu hao quá lớn, cho nên mới mệt mỏi như vậy.”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan mới coi như yên tâm.
“Mong lần này Minh Triết có thể tốt hơn.”
“Mong là vậy.”
Diệp Ân Tuấn cũng không có lòng tin.
Lúc hai người nói chuyện, Diệp Minh Triết bỗng ngồi dậy.
“Nghê Nghê!”
Giọng của cậu bé mang theo chút run rẩy, cả người giống như phát điên mà lao ra khỏi phòng.
“Minh Triết, con sao rồi?”