Mục lục
Cục cưng có chiêu – Thẩm Hạ Lan – Diệp Ân Tuấn (full) – Truyện tác giả: Vi Lan Tử Mặc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô bé suy nghĩ một lúc, một chút ấn tượng cũng không có.

Thôi, không nghĩ nữa.

Diệp Nghê nghê thấy Tiêu Hằng vẫn là nhìn mình ăn, có chút ngại ngùng đưa một quả dâu tây cho Tiêu Hằng.

“Anh trai, anh ăn.”

“Được.”

Vốn tưởng rằng Tiêu Hằng sẽ nói không ăn, ai ngờ Tiêu Hằng trực tiếp há miệng, một miếng nuốt xuống dâu tây trong tay Diệp Nghê Nghê.

Diệp Nghê Nghê lập tức buồn bực.

Dâu tây của cô bé…

Lúc cô nhìn thấy Tiêu Hằng nói ăn ngon, theo bản năng ôm chỗ dâu tây còn lại vào trong lòng.

Nhưng cô bé bảo vệ thức ăn như thế, Tiêu Hằng lần nữa nở nụ cười.

“Anh đánh đàn cho em nghe được không?”

“Được.”

Diệp Nghê Nghê vội vàng gật đầu.

Chỉ cần không tranh dâu tây với cô bé, cậu nói gập bụng cũng không có vấn đề.

Tiêu Hằng lại cho rằng Diệp Nghê Nghê thích nghe mình đàn, không khỏi vô cùng vui vẻ, cũng không cảm thấy những âm phù buồn tẻ này đáng ghét nữa.

Cậu bé ngồi bên cạnh Piano, tâm trạng bay lên, từng âm điệu như nước chảy mây trôi lan ra khắp phòng.

Diệp Nghê Nghê mới không quan tâm cậu bé đàn cái gì, thấy Tiêu Hằng vô cùng chuyên chú đánh đàn, cô bé nhét một hai quả dâu tây vào trong miệng, cái miệng nhỏ bị nhét đầy, phồng lên, rồi lại vất vả nuốt xuống.

Không ổn!

Nghẹn rồi!

Diệp Nghê Nghê lập tức bắt đầu nấc lên.

Cô bé muốn gọi Tiêu Hằng một tiếng, nhưng mà Tiêu Hằng lại đang đắm chìm trong âm luật, căn bản không nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Diệp Nghê Nghê.

Diệp Nghê Nghê quả thật muốn khóc.

Đừng đàn nữa!

A uy!

Liếc cô một cái đi!

Cứu mạng!

Diệp Nghê Nghê không ngừng nấc lên, vội vàng vứt dây tây nhảy từ trên ghế sofa xuống đi lấy nước, nhưng mà vì dùng sức quá mạnh, trực tiếp ngã gục trong tư thế nằm sấp trên sàn nhà.

Hu hu, đau quá!

Nước mắt Diệp Nghê Nghê lập tức trào ra.

Tiêu Hằng cuối cùng nghe thấy tiếng vang, đột nhiên quay lại nhìn thấy Diệp Nghê Nghê với tư thế như vậy quỳ rạp trên đất, cơ thể run rẩy.

“Nghê Nghê!”

Cậu bé sợ đến mức vội vàng chạy đến, trực tiếp xách Diệp Nghê Nghê lên, dùng sức vỗ sau lưng cô bé.”

“Ọe” một tiếng, dâu tây trong cổ Diệp Nghê Nghê cuối cùng cũng bị đập ra, lại trực tiếp phun lên mặt Tiêu Hằng.

Cả người Tiêu Hằng đều không ổn rồi.

Nhưng mà không đợi Tiêu Hằng có cái gì phản ứng lại, Diệp Nghê Nghê oa một tiếng khóc lên.

“Thật đau đầu!”

Cô bé xoa đầu gối của mình, khóc đến tê tâm liệt phế.

Tiêu Hằng lập tức có chút áy náy.

“Thật xin lỗi, anh vừa rồi không chú ý đến em. Nghê Nghê, không khóc, không khóc nữa. Anh thổi thổi cho em một cái, thổi một chút sẽ hết đau.”

Tiêu Hằng luống cuống tay chân ôm Diệp Nghê Nghê lên ghế sofa, xốc váy cô bé lên, nhìn thấy đầu gối cố bé đỏ một mảng lớn, lập tức vô cùng đau lòng.

“Chú Phúc, chú Phúc!”

Giọng nói của Tiêu Hằng cũng thay đổi.

Chú Phúc cho rằng Tiêu Hằng có chuyện gì, vội vàng đi vào.

“Cậu chủ, làm sao vậy?”

Ông ta nhanh chóng đi vào, lại nhìn thấy Tiêu Hằng quỳ một gối trên sàn nhà, một tay giữ đầu gối Diệp Nghê Nghê nhẹ nhàng thổi cho cô bé.

Nhất thời, chú Phúc cho là mình hoa mắt rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK