Mắt Thanh Loan lóa lên vẻ điên cuồng và ghen tị.
Tại sao chứ?
Tại sao Diệp Ân Tuấn lại đối xử tốt với con nhỏ bò giường kia như thế?
Thậm chí còn vì cô ấy mà quát cô!
Ngoại trừ việc sinh cho anh hai đứa nhỏ ra, người phụ nữ kia còn cống hiến cái gì chứ? Có ích lợi gì chứ?
Trong lòng Thanh Loan sôi trào, những đối mặt với sự sống chết của Diệp Ân Tuấn, cô vẫn nhượng bộ.
Diệp Ân Tuấn chạy ra khỏi cung điện của Thanh Loan, dựa theo con đường trong trí nhớ mà quay về cửa âm dương, nhưng nơi này đã không có tung tích của Thẩm Hạ Lan và Mặc Vân Thanh nữa rồi.
Anh mở máy định vị trên cổ tay lên, nhưng trên đây không có cái gì cả, nói cách khác công tắc trên vòng tay của Thẩm Hạ Lan đã bị đóng lại.
Là ai?
Là Thẩm Hạ Lan hay là người khác?
Diệp Ân Tuấn không biết, trong lòng cực kỳ sốt ruột.
Đúng lúc này, Phương Nguyên gọi điện thoại đến.
“Anh họ, Hạ Lan ở chỗ của anh sao?”
Diệp Ân Tuấn nhanh chóng nghe máy, hơn nữa lời đầu tiên đã hỏi thăm tung tích của Thẩm Hạ Lan.
Giọng của Phương Nguyên có hơi lạnh lùng.
“Diệp Ân Tuấn, có phải anh cảm thấy anh trâu bò lắm đúng không? Không ngờ còn dám dẫn theo Hạ Lan đến bên này? Tới rồi thì cũng thôi, anh còn dám để cô ấy ở cửa âm dương một mình, anh có biết nếu như bị người của đội tuần tra phát hiện, hậu quả của Hạ Lan sẽ như thế nào không? Nếu anh không thể bảo vệ được sự an toàn của cô ấy thì cũng đừng kéo cô ấy vào vòng xoáy chính trị. Hay là thật ra anh rất ghét cô ấy, định lợi dụng đấu tranh chính trị bên này để xử lý cô ấy, sau đó anh có thể cưới người khác hả?”
“Không phải. Bỏ Hạ Lan ở lại một mình là lỗi của tôi, anh họ anh muốn nói cái gì cũng được, bây giờ làm ơn nói cho tôi biết Hạ Lan đang ở đây?”
Thái độ của Diệp Ân Tuấn có chút khiêm tốn.
Phương Nguyên lại hừ lạnh nói: “Tôi không biết, anh tự đi mà tìm.”
Nói xong Phương Nguyên lập tức cúp máy.
Trong lòng anh vẫn còn chút oán hận Diệp Ân Tuấn.
Tuy rằng Thẩm Hạ Lan là người phụ nữ có chút thông minh, cũng biết được chút võ, nhưng mà đối với những con người ranh ma đã đắm chìm trong cái chảo nhuộm lớn này mà nói, cô chính là một người vừa ngốc vừa ngây thơ.
Diệp Ân Tuấn dẫn theo cô đến đây vốn là một chuyện rất mạo hiểm rồi, bây giờ còn để cô ở chỗ này một mình, nếu anh đang ở trước mặt Diệp Ân Tuấn, chắc chắn sẽ đấm cho anh ấy vài phát, bây giờ lại không thể để Diệp Ân Tuấn biết được tung tích của Thẩm Hạ Lan nhanh như thế.
Cuộc điện thoại của Phương Nguyên vang lên tiếng âm bận, Diệp Ân Tuấn biết ngay đã bị cúp máy, nhưng Phương Nguyên là manh mối duy nhất làm Diệp Ân Tuấn tìm được Thẩm Hạ Lan.
Ở nơi này, Thẩm Hạ Lan không còn quen biết ai khác, chỉ biết mỗi Phương Nguyên, cũng chỉ có Phương Nguyên mới có thể cứu Thẩm Hạ Lan.
Hiện tại biết được Thẩm Hạ Lan đang ở cùng Phương Nguyên, trong lòng Diệp Ân Tuấn cũng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại lo lắng cho tâm trạng hiện tại của Thẩm Hạ Lan.
Chắc là cô rất sợ hãi.
Phương Nguyên nói đúng, anh không nên bỏ cô lại một mình, cho dù là cửa âm dương, cái gì mà nam nữ không thể đi chung, Diệp Ân Tuấn anh là người tuân theo quy tắc từ khi nào vậy?
Nhưng bây giờ nói mấy cái này cũng đã chậm rồi.