Cô làm sao cũng không nghĩ tới Dao Lạc lại đi bước này.
Rốt cuộc là tại sao chứ?
Thẩm Hạ Lan nhìn Hàn Hi Thần còn đang hôn mê trên giường, nhất thời cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Trương Linh và Diệp Tranh nhanh chóng thi châm cho Dao Lạc, châm rút ra đều là màu đen, như mực.
Thẩm Hạ Lan có chút lo lắng hỏi: “Còn có thể cứu sao?”
“Hẳn có thể, dược tính của cô ấy rất mạnh, may mắn phát hiện sớm. Yên tâm đi, châm cứu trung y của Trương Gia Trại chúng tôi vẫn không đến mức làm tổ tiên mất mặt.”
Thấy Trương Linh tập trung thi châm, Thẩm Hạ Lan cũng không tiện làm phiền.
Cô lại cầm điện thoại lên gọi cho Diệp Ân Tuấn, đáng tiếc bên kia vẫn là trạng thái không cách nào kết nối.
Diệp Nghê Nghê và Diệp Ân Tuấn thế nào vẫn chưa rõ, bên này lại xảy ra chuyện lớn như vậy.
Hàn Khiếu chạy rồi, Dao Lạc uống thuốc độc, tất cả mọi chuyện dường như đều vượt khỏi dự tính, khiến người ta không cách nào khống chế.
Thẩm Hạ Lan xoa huyệt thái dương, thật sự hi vọng Diệp Ân Tuấn có thể ở bên cô lúc này, cũng có người thương lượng.
Diệp Tranh không biết đứng dậy từ lúc nào, đến cạnh cô.
Cậu vươn bàn tay nhỏ khẽ cầm lấy tay Thẩm Hạ Lan, xúc cảm ấm áp khiến cô sững sốt, lập tức cúi đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt lo lắng xuất hiện trước mặt mình.
“Mẹ, sẽ không có chuyện gì.”
Giọng Diệp Tranh vẫn non nớt như vậy, nhưng ánh mắt lại kiên định, trong vô hình tiếp thêm sức mạnh cho cô.
“Ừ, sẽ không có chuyện gì, mẹ nhất định sẽ bảo vệ các con.”
Thẩm Hạ Lan trước nay chưa từng cảm thấy gánh nặng nặng nề như vậy, giờ phút này, cô mới hiểu rõ nguyên nhân tại sao Diệp Ân Tuấn trải qua nhiều như thế lại vẫn đứng thẳng.
Chỉ vì phía sau bạn đều là máu mủ của mình, là người bạn dùng cả sinh mệnh cũng muốn bảo vệ, cho nên bạn không thể gục ngã, bởi vì một khi bạn gục ngã, những khó khăn, khốn khổ sẽ như sóng biển ập về phía những đứa trẻ và người thân bạn.
Thẩm Hạ Lan đau lòng Diệp Ân Tuấn, lại vì có thể đồng cam cộng khổ với anh mà cảm thấy kiêu ngạo.
Tình cảm trải qua mưa gió, nắm tay cùng tiến về phía trước mới là thứ cô muốn.
Thẩm Hạ Lan khom người ôm Diệp Tranh lên, cười nói: “Có các con ở đây, mẹ sẽ có sức mạnh, yên tâm đi, mẹ không sao.”
Diệp Tranh gật đầu, úp vào lòng cô, cảm nhận nhịp tim đập của cô, ngửi hơi thở của cô, trái tim vô cùng an tĩnh, dường như bất kể bên ngoài mưa bão thế nào, cậu cũng không sợ.
Bàn tay nho nhỏ nắm chặt lấy áo sơ mi Thẩm Hạ Lan, dù cậu biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng dù sao vẫn là một đứa bé, từ động tác của cậu, Thẩm Hạ Lan có thể cảm nhận được chút bất an và sợ hãi.
Cô ôm chặt cậu, ôm thật chặt. Lúc này đây, không cần bất kỳ lời nào, chỉ cần ôm nhau là được.
Trương Linh bên này xem như hoàn thành thi châm, bác sĩ cũng đuổi tới kịp thời.
Thẩm Hạ Lan để Trương Linh ở lại, bản thân theo xe cấp cứu tới bệnh viện.
Cấp cứu Dao Lạc xem như kịp thời, sau một tiếng cấp cứu, cuối cùng giữ được tính mạng, nhưng đứa bé thì như Thẩm Hạ Lan nghĩ, đã không giữ được.
Lúc Dao Lạc ra khỏi phòng phẫu thuật, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy xuất hiện trước mặt Thẩm Hạ Lan, cô không biết tại sao, không hề chán ghét, không oán hận Dao Lạc, ngược lại có chút đau lòng.
Dao Lạc thực sự rất gầy, gầy đến mức không có bao nhiêu thịt. Có lẽ có người sẽ thích loại xinh đẹp này, nhưng theo Thẩm Hạ Lan thì chỉ có đau lòng.
Nếu một người phụ nữ có tâm bệnh, dù là sơn hào hải vị cũng nuôi không mập.
Dao Lạc được đẩy vào phòng chăm sóc tích cực.
Cô ấy lúc này vô cùng yên lặng, Thẩm Hạ Lan mới cẩn thận quan sát dáng vẻ cô ấy.