Mục lục
Cục cưng có chiêu – Thẩm Hạ Lan – Diệp Ân Tuấn (full) – Truyện tác giả: Vi Lan Tử Mặc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thành Lâm ngớ người.

“Cậu nói cái gì?”

“Tôi vừa mới biết tin này không bao lâu, trên người của cô ấy có hình bóng của mẹ tôi, anh cũng biết rồi đó, mấy năm trước mẹ của tôi vừa mới qua đời, trước khi chết, nguyện vọng duy nhất của bà ấy là hi vọng có thể tìm được em gái của tôi.”

Trong giọng nói của Phương Nguyên mang theo một tia nghẹn ngào.

Có làm như thế nào Thành Lâm cũng không nghĩ tới kịch bản lại như thế này, anh ta không khỏi hỏi một câu.

“Cậu với cô ta không hề giống nhau, tại sao cậu lại biết cô ta là em gái ruột của cậu?”

“Anh còn nhớ rõ vài ngày trước tôi kêu anh đi ký kết hợp đồng với cô ấy, sau đó lại âm thầm lấy một sợi tóc của cô ấy không?”

Câu nói này của Phương Nguyên để Thành Lâm suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ gật đầu.

Lúc đó vì lấy được tóc của Thẩm Hạ Lan, anh ta đã cố ý đứng dậy để cho cúc áo của mình kéo phải tóc của Thẩm Hạ Lan, vì thế mà Thẩm Hạ Lan còn không vui.

Bây giờ nghe thấy Phương Nguyên nói như vậy, Thành Lâm lập tức hiểu ngay.

 

“Cậu đi làm xét nghiệm adn hả?”

“Đúng vậy, kết quả xét nghiệm đã có rồi, cô ấy chính là em gái ruột của tôi.”

“Nhưng mà gương mặt của cô ta với cậu đâu có giống nhau?”

Phương Nguyên cười nhạt một tiếng: “Tôi đã điều tra rồi, năm năm trước cô ấy bởi vì gặp một vài chuyện mà phải phẫu thuật thẩm mỹ, cho nên gương mặt của cô ấy không có nét đặc trưng giống với tôi, nhưng mà kết quả xét nghiệm chắc chắn không sai.”

Thành Lâm thực sự không có cách nào tiêu hóa tin tức này.

“Làm sao có thể chứ, tại sao cô ta lại có thể là em gái của cậu?”

“Sau này tôi sẽ nói với anh, bây giờ tôi phải đi tìm cô ấy, nếu như thật sự bởi vì tôi mà xảy ra chuyện gì đó, cả đời này tôi đều sẽ thấy áy náy.”

Phương Nguyên nói xong thì muốn đi ra ngoài, lại bị Thành Lâm ngăn cản lại.

“Cậu cứ ra ngoài như vậy là không được đâu, cậu đừng có quên bây giờ cậu là nhân vật của công chúng, nếu như bị người ta nhìn thấy sẽ bị người ta chú ý, không được gì mà còn mất.”

“Nhưng mà…”

Phương Nguyên còn muốn nói thêm cái gì đó, liền nhìn thấy Thành Lâm lấy một bộ quần áo đưa tới.

“Cho dù có muốn ra ngoài thì cậu cũng phải cải trang một chút mới được.”

“Cảm ơn anh, Thành Lâm.”

Phương Nguyên vuốt vuốt đầu của Thành Lâm.

Thành Lâm một mét tám dưới cánh tay của Phương Nguyên lại đỏ bừng hai gò má, dáng vẻ ngượng ngùng làm khóe môi của Phương Nguyên hơi nâng lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK