Cô thấp giọng nói: “Trại chủ Trần, nếu như có thể tôi cũng không mong làm phiền đến việc nghỉ ngơi và tĩnh dưỡng của bà Trần nhưng hiện giờ Trần Oánh Oánh dẫn chồng và con gái tôi đi, không biết tung tích ở đâu. Chồng tôi đang là trại chủ của Trương Gia Trại, ông cảm thấy tôi có nên hỏi bà Trần chuyện này không?”
Trại chủ Trần lập tức ngỡ ngàng.
“Không thể nào, con bé Oánh Oánh làm sao có thể làm chuyện như vậy với cậu Diệp và cô chủ nhỏ?”
“Tôi cũng không tin nên muốn đến đây tìm hiểu tình hình. Dù sao tôi và chồng tôi cũng không mong muốn việc trở thành kẻ thù với Bạch Thủy Trại.”
Câu nói của Thẩm Hạ Lan làm trại chủ Trần im lặng.
“Đứa con gái tội nghiệt này, quay về xem tôi có đánh gãy chân của nó không.”
“Vậy phải tìm thấy cô ta trước mới được.”
Nói xong Thẩm Hạ Lan đi vào bên trong, lần này trại chủ Trần không hề ngăn cản.
Từ khi đến đây Tiêu Nguyệt không nói một lời nào, chỉ yên lặng đứng sau lưng Thẩm Hạ Lan, bây giờ cô đi vào trong thì cũng đi theo vào.
Trại chỉ Trần không biết thân phận của Tiêu Nguyệt nên đương nhiên cũng không ngăn cản.
Lúc Thẩm Hạ Lan tới trước giường của bà Trần, vừa hay lúc đó bà ta vừa tỉnh lại.
“Mợ Diệp, cô như vậy là…”
“Bà Trần, tôi có thể nói riêng với bà mấy câu được không?”
Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan hiền hòa, làm người khác cảm thấy rất yên tâm.
Bà Trần gật đầu rồi mỉm cười với trại chủ Trần: “Tôi muốn uống canh gà mà ông tự tay làm, ông đi làm cho tôi được không?”
Vợ mình đã yêu cầu như vậy, trại chủ Trần còn có thể nói gì?
“Bà đừng kích động quá.”
Trại chủ Trần dặn dò một câu rồi rời đi.
Thẩm Hạ Lan nói ý như vậy, Tiêu Nguyệt cũng đi ra ngoài.
Lúc trong phòng chỉ còn lại bà Trần và Thẩm Hạ Lan, ánh mắt của bà Trần có vẻ hơi lo lắng.
“Mợ Diệp, có phải Oánh Oánh nhà tôi đã làm sai chuyện gì không?”
Thẩm Hạ Lan cũng là một người mẹ, nhìn thấy bà Trần như vậy cô cũng thấy khó chịu.
Cô thấp giọng nói: “Đúng là có chút chuyện. Nhưng bà cũng đừng kích động quá, tôi chỉ tới đây tìm hiểu một chút tình hình thôi.”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan liền kể lại một lượt sự tình cho bà Trần nghe, không để sót bất cứ chi tiết nào.
Sắc mặt của bà Trần có vẻ khó coi, đến khi Thẩm Hạ Lan nói xong liền nói xin lỗi trước: “Xin lỗi Mợ Diệp, là tôi không biết dạy con, tôi thật có lỗi với trại chủ.”
“Bà cũng đừng nói vậy, bây giờ vẫn chưa tìm thấy Trần Oánh Oánh, ai cũng không biết được rốt cuộc là có chuyện gì. Tôi tin là Trần Oánh Oánh có lẽ cũng không làm bị thương đến chồng và con gái của tôi, chỉ là tôi rất muốn biết hiện giờ cô ta đang ở đâu. Bà Trần, bà có thể giúp tôi suy nghĩ một chút xem Trần Oánh Oánh có thể đi đâu được không.”
Không ai hiểu con bằng mẹ, Thẩm Hạ Lan luôn cảm thấy có lẽ bà Trần có thể cho cô được một chút manh mối.
Nhưng bà Trần lại lắc đầu nói: “Đứa bé này từ bé đã quen sống hoang dã, tôi và ba nó chỉ có một đứa con là nó, sức khỏe tôi không tốt nên từ nhỏ đã chiều chuộng nó. Còn nhớ lúc đầu khi nó nói với tôi thủ trưởng Trạm định phát triển nó, nó vô cùng vui mừng. Từ đầu đến cuối tôi không thể tin được con gái tôi lại trở thành đồng phạm với kẻ khác.”
Thẩm Hạ Lan cũng không tin nên cô mới đích thân tới Bạch Thủy Trại một chuyến, nhưng thấy bà Trần như vậy cô có hỏi chắc cũng không biết được thông tin gì, trong lòng không khỏi cảm thấy thất vọng.
“Tôi tin con người của Trần Oánh Oánh, cũng tin rằng cô ta làm vậy có thể là có nguyên nhân khác. Nhưng bà Trần, bà cũng là một người mẹ, có lẽ bà hiểu được tâm trạng của tôi. Con gái tôi mới được năm tuổi, sức khỏe chồng tôi cũng không được tốt, bây giờ hai người bọn họ cùng mất tích theo con gái bà, làm sao tôi có thể không lo lắng được?”
Bà Trần nhìn Thẩm Hạ Lan rồi gật đầu, thấp giọng nói: “Tôi hiểu tâm trạng của cô, con gái tôi cũng không phải là người không có chừng mực. Tạm thời không nói đến việc vì sao nó phải làm như vậy, chỉ nói tới tính cách của nó, nó tuyệt đối không thể nào tiếp tay cho kẻ xấu và không lo lắng gì cho sự an toàn của tôi và ba nó được. Mặc dù Bạch Thủy Trại là nhà của chúng ta nhưng nếu như Mợ Diệp muốn san bằng nơi này, chúng tôi cũng không có cách nào để bảo vệ đúng không? Nếu như con gái tôi thật sự làm chuyện xấu, cũng không đến mức không dẫn hai thân già chúng theo đúng chứ? Huống hồ nó không nói với chúng tôi bất cứ hành động gì nhưng lại để chúng tôi ở đây. Như vậy cũng chứng minh con gái tôi không phải kẻ phản bội. Không phải là người làm mẹ như tôi muốn thoát tội cho con gái mình, chỉ là với tình hình hiện giờ có rất nhiều chuyện không tiện nói.”