Nói xong Thẩm Hạ Lan không ngại vất vả mà đi đến phòng bếp.
Diệp Minh Triết lập tức đứng dậy đi đến phòng của Diệp Tranh.
Diệp Tranh còn đang ngủ, nhưng cứ cảm thấy có ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, cảm giác đó rất không tốt.
Cậu bé bỗng mở mắt thì nhìn thấy Diệp Minh Triết giống như u linh đứng ở cạnh giường của cậu bé, dọa cậu bé thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc, lập tức bật dậy.
“Cậu đừng qua đây! Tớ nói cho cậu biết, cậu còn ra tay với tớ, tớ sẽ không khách sáo đâu đấy. Tuy tớ đánh không lại cậu, nhưng tớ cũng không phải dễ chọc.”
Ánh mắt như này, u ám như này, Diệp Tranh vô thức tưởng rằng nhân cách thứ hai của Diệp Minh Triết đi ra tác oai tác quái.
Ánh mắt của cậu bé rất phòng bị.
Diệp Minh Triết thậm chí phát hiện tư thế của Diệp Tranh có hơi kỳ lạ, giống như mông bị thương.
Mắt của cậu bé hơi nheo lại.
“Cậu bị sao vậy?”
“Tớ còn có thể bị làm sao? Không phải bị cậu ném ra ngoài lúc nửa đêm sao. Bây giờ mông của tớ vẫn đau đó. Tớ cảnh cáo cậu, cậu chẳng qua chỉ là nhân cách thứ hai của Diệp Minh Triết, đừng tưởng cậu bây giờ có thể khống chế cơ thể của Minh Triết thì đắc ý quên hình. Ý chí của Minh Triết rất mạnh mẽ, chắc chắn sẽ áp chế được cậu, tớ cũng sẽ giúp.”
Diệp Tranh tức tối nói.
Thật là đáng ghét.
Minh Triết trước giờ sẽ không ra tay ác với cậu bé như vậy, nhân cách thứ hai này thật sự rất đáng ghét.
Trái tim của Diệp Minh Triết lại kêu lộp bộp.
Nhân cách thứ hai?
Nhân cách phân liệt!
Cậu bé mắc chứng nhân cách phân liệt!
Tin tức như này bỗng bùng nổ ở trong đầu của Diệp Minh Triết.
Cả người cậu có chút sững sờ nhìn Diệp Tranh, thậm chí có hơi không biết làm gì nữa.
Sao lại như thế?
Nhân cách phân liệt không phải là bệnh thần kinh sao?
Cậu bé vậy mà xuất hiện vấn đề thần kinh rồi?
Vậy thì vừa rồi mẹ lo lắng nhìn cậu bé như vậy, là vì tối qua nhân cách thứ hai của cậu bé đi ra làm loạn rồi.
Nghĩ như vậy, trong lòng của Diệp Minh Triết rất không biết có cảm giác gì.
Cậu bé luôn tưởng mình là một người kiên cường, lại không ngờ sẽ trở thành cái bộ dạng như hiện nay.
Diệp Minh Triết có hơi không chấp nhận được.
Diệp Tranh thấy cậu bé ngây ngốc nhìn mình, không khỏi nuốt nước bọt nói.
“Này, cậu rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Diệp Minh Triết lại không nói gì cả, trực tiếp xoay người đi lên lầu.
Diệp Tranh sợ Diệp Minh Triết làm ra chuyện gì quá giới hạn, vội vàng nhảy xuống giường muốn đi lên theo, nhưng lại nghe thấy Diệp Minh Triết lạnh lùng nói: “Đừng đi theo tớ, tớ là Diệp Minh Triết.”
Lời này khiến miệng của Diệp Tranh đã há to đầy kinh ngạc.
Minh Triết?
Sao lại?