Thẩm Hạ Lan còn nhớ rõ Cửu Long Trì là một cái ao nhỏ, tuyệt đối sẽ không tích hợp thành thác nước.
Diệp Ân Tuấn cười nói: “Đúng vậy, thác nước ở phía sau Cửu Long Trì.”
“Thế mà còn có cảnh đẹp như vậy à, em còn tưởng là Cửu Long Trì chỉ là một cái ao nhỏ trong truyền thuyết thôi đó.”
“Đi thôi, đi vào xem thử.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Thẩm Hạ Lan ngây ra một lúc.
“Đi vào? Nói đùa cái gì vậy, đây là thác nước mà.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy có lẽ đầu óc của Diệp Ân Tuấn bị chạm dây rồi.
Nhưng mà Diệp Ân Tuấn không nói thêm gì, mà lại trực tiếp tìm người lấy áo mưa sử dụng một lần cho Thẩm Hạ Lan mặc vào, mình cũng mặc vào, lập tức nắm tay của Thẩm Hạ Lan đi tới.
Nhiệt độ của nước không phải là lạnh lắm, thậm chí còn mang theo một tia ấm áp.
“Đây là suối nước nóng hả?”
Thẩm Hạ Lan kinh ngạc không chịu được.
Diệp Ân Tuấn gật đầu, anh cười nói: “Có bất ngờ không?”
“Khá là bất ngờ đó.”
Cô rất thích thú đối với vẻ đẹp trước mắt.
Hai người bước từng bước đi về phía thác nước.
Trong đầu của Thẩm Hạ Lan bỗng nhiên lại xuất hiện một ảo tưởng, dường như là cô với Diệp Ân Tuấn bước vào tiên cảnh, tay nắm tay, đời này không đổi.
Cô quay đầu nhìn Diệp Ân Tuấn ở bên cạnh, đường nét một bên mặt của người đàn ông làm cho người ta phải xuýt xoa.
Trước kia, Diệp Ân Tuấn rất lạnh lùng, rất kiềm chế, nhưng mà bây giờ anh muốn mang đến niềm vui cho vợ mình, anh thật sự có thể làm mọi thứ vì người phụ nữ yêu anh hết mình.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy tế bào toàn thân đều đang nhảy nhót.
Đối với tình cảm của người đàn ông này, dường như là một loại rượu ngon lâu năm, càng lâu càng ngon.
“Đừng có nhìn anh, quãng đời tiếp theo vẫn còn thời gian rất dài để em nhìn, bây giờ chú ý dưới chân mình đi, cẩn thận trơn trượt.”
Trong nháy mắt, lời nói của Diệp Ân Tuấn đã kéo Thẩm Hạ Lan trở về, cô lập tức đỏ mặt.
Bị bắt tại trận.
Thật là xấu hổ.
May mắn là bóng tối dày đặc, không nhìn thấy được gương mặt của cô đỏ lên.
Thẩm Hạ Lan nắm tay của Diệp Ân Tuấn, bước từng bước đi qua tảng đá ở dưới chân, mắt thấy sắp đến thác nước.
“Nếu như có máy ảnh chụp lại thì hay quá.”
Thẩm Hạ Lan có chút tiếc nuối.
Thác nước ở đây rất lớn, điện thoại sẽ bị bắn nước lên, đến lúc đó ảnh chụp không chụp tốt, lại làm hư điện thoại di động, thế là được không bù mất.
“Sáng ngày mai, anh sẽ tìm một người đến chụp cho chúng ta.”
Diệp Ân Tuấn không hề từ chối lời đề nghị của Thẩm Hạ Lan.
“Thật hả?”
Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn không phải là một người thích chụp ảnh, cho nên có nhiều khi cô đều chụp lén, chỉ là không nghĩ tới lúc này Diệp Ân Tuấn lại đồng ý, sau khi vui vẻ, cô cũng cảm thấy rất phấn khích.