Bà ta co rút rồi sau đó té ngã trên mặt đất.
Bà ta nắm lấy cổ áo của mình, đưa tay muốn móc cái gì đó từ cổ họng ra, nhưng mà tất cả đều uổng phí.
Tống Dật Hiên nhìn dáng vẻ đau đớn chịu không nổi của Lưu Mai, cuối cùng quay mặt đi, im lặng rơi nước mắt.
Hồ Ngọc Duyên đau lòng muốn chết đi được, ôm chặt lấy Tống Dật Hiên, thấp giọng nói: “Nếu như buồn thì cứ khóc đi, không ai cười cợt anh hết, lần này khóc xong, sau này sẽ không còn đau khổ nữa, em đảm bảo em sẽ ở bên cạnh anh, cả một đời đều không rời khỏi anh.”
Lần này, Tống Dật Hiên không nói chuyện, chỉ là ôm Hồ Ngọc Duyên thật chặt, ôm cô thật chặt...
Sau khi người của Diệp Ân Tuấn đến vị trí của Lưu Mai, người của bà ta đã bị khống chế hết toàn bộ, nhưng lại không nhìn thấy Lưu Mai đâu.
Phi báo cáo chuyện này cho Diệp Ân Tuấn biết.
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan đang ngủ say, kêu Tiêu Niệm Vi cùng với má Hoàng chăm sóc cho cô, tự mình lái xe đến vị trí của Lưu Mai.
Dưới sự tra tấn của Diệp Ân Tuấn, rốt cuộc cũng đã có người nói Lưu Mai đi đến chỗ Tống Dật Hiên.
Dựa theo địa chỉ mà bọn họ cho, Diệp Ân Tuấn đi đến khách sạn.
Lúc anh gõ cửa phòng Tống Dật Hiên, là Hồ Ngọc Duyên ra mở cửa.
Cô hoàn toàn không bất ngờ đối với việc Diệp Ân Tuấn đến đây.
“Sếp Diệp, anh vào đi.”
Nhiệt độ trên người Diệp Ân Tuấn rất thấp, toàn thân tản ra sát khí.
Anh bước vào liền nhìn thấy Tống Dật Hiên ngồi ở trên ghế, Lưu Mai nằm ở trên giường, giống như là ngủ thiếp đi.
Cơn giận của Diệp Ân Tuấn liền dâng trào.
“Tống Dật Hiên, cậu dự định đối nghịch với tôi có đúng không?”
Diệp Ân Tuấn cắn răng nghiến lợi nói.
Tống Dật Hiên là người mà Thẩm Hạ Lan quan tâm nhất, nếu như quả thật bọn họ đứng phe đối lập nhau, Diệp Ân Tuấn không biết là sau này Thẩm Hạ Lan có thể đau khổ hay không.
Hồ Ngọc Duyên nhìn thấy hai người đàn ông như đang bốc hỏa, vội vàng nói: “Sếp Diệp, Lưu Mai chết rồi, bị nhồi máu cơ tim, vừa mới qua đời cách đây không lâu.”
Diệp Ân Tuấn hoàn toàn giật mình.
Sao lại trùng hợp như thế?
Sắc mặt của Tống Dật Hiên vô cùng bi thương, anh ta thấp giọng nói: “Cậu có thể tìm người đến đây xét nghiệm, tác dụng của thuốc quá lớn, bà ấy chịu được mười mấy phút rồi mới đi, bây giờ thân thể vẫn còn có nhiệt độ.”
Diệp Ân Tuấn nhạy cảm nghe ra bốn chữ tác dụng của thuốc, không khỏi nhíu mày, trong lòng anh dấy lên một suy đoán.
“Cậu đã làm gì bà ta?”
Hồ Ngọc Duyên kể chuyện này một lần.
Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn nhìn Tống Dật Hiên có chút phức tạp.
Theo lý mà nói, Tống Dật Hiên tự tay giải quyết Lưu Mai vì Thẩm Hạ Lan, anh nên cảm thấy vui vẻ. Nhưng mà nghĩ đến tất cả những chuyện này cũng là vì vợ của mình, trong lòng Diệp Ân Tuấn lại cảm thấy rất khó chịu.
Người phụ nữ của anh, có trút giận cũng nên do anh ra tay mới đúng chứ?