Thẩm Hạ Lan đi tới cửa phòng ông cụ Tiêu, nhẹ nhàng gõ cửa một cái, lại nghe thấy bên trong vang lên âm thanh của ông cụ Tiêu.
“Ai đó?”
“Ông ngoại, là cháu đây.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy giọng nói của ông cụ Tiêu không bình thường.
Ông cụ Tiêu nghe thấy là giọng nói của Thẩm Hạ Lan, lúc này mới thấp giọng nói: “Hạ Lan về rồi hả, vào đi cháu.”
Thẩm Hạ Lan đẩy cửa vào.
Ông cụ Tiêu ngồi ở trên giường, không biết là trong tay đang cầm cái gì đó, lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đi vào thì nở nụ cười, nhưng mà nụ cười có chút miễn cưỡng.
“Ông ngoại, ông sao vậy, ông thấy không thoải mái hả?”
Thẩm Hạ Lan còn cho là bởi vì hôn lễ của Tống Dật Hiên làm ông cụ Tiêu thấy mệt mỏi, không khỏi hỏi một câu, thậm chí còn nhanh chóng bước lên sờ lên trán của ông cụ Tiêu.
Không có nóng.
Ông cụ Tiêu thấy ánh mắt quan tâm của Thẩm Hạ Lan, ra hiệu cho cô đóng cửa phòng lại.
Sau khi Thẩm Hạ Lan làm xong hết tất cả, cô mới đi tới trước mặt của ông ngồi xuống.
“Ông ngoại, rốt cuộc ông có chuyện gì vậy?”
“Có phải là con bé về rồi không?”
Ông cụ Tiêu cầm lấy tay của Thẩm Hạ Lan.
Trong lòng bàn tay của ông là một cái đồng hồ nam.
Kiểu cổ, nhưng mà đúng là rất mới.
Thẩm Hạ Lan nhìn một hồi, cái đồng hồ này rất tinh xảo.
“Đây là..."
“Có người để ở trên giường của ông, nhưng mà ông biết chứ, là dì cả của cháu, là con bé tặng quà năm mới cho ông, có đúng không?”
Đôi mắt của ông cụ Tiêu ẩm ướt.
Thẩm Hạ Lan nhớ đến bóng dáng của người ở sân bay, nhưng mà lại nghi ngờ rồi hỏi: “Ông ngoại, sao ông lại xác định đây là của dì cả, nói không chừng là của người khác tặng ông thì sao?”
“Sẽ không đâu, cháu nhìn mặt sau đi.”
Thẩm Hạ Lan nhìn mặt sau của cái đồng hồ, nó có chữ.
“Chúc ba khỏe mạnh. Nguyệt!”
Cái này rõ ràng được khắc thủ công.
Thẩm Hạ Lan nhìn dòng chữ này, không khỏi trầm tư.
Quả thật là của Tiêu Nguyệt tặng, tại sao lại không tự mình đưa cho ông ngoại?
“Ông ngoại, cháu cảm thấy nên để cho người kiểm tra cái đồng hồ này có vấn đề gì không cái đã, ông biết rồi đó, bây giờ là thời kỳ nhạy cảm, cháu sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
“Không có gì ngoài ý muốn hết, ông đã điều tra rồi, cái đồng hồ này không có vấn đề gì hết, đây là của Nguyệt tặng cho ông, đã nhiều năm như thế, cuối cùng ông cũng có thể nhận được món quà của con gái cả. Chỉ là con gái đã trở về, tại sao lại không về nhà, tại sao lại không đến thăm ông, có phải là Nguyệt vẫn còn chưa tha thứ cho ông không?”
Ông cụ Tiêu buồn bã muốn khóc.
Lúc này, ông không còn là tướng quân dẫn binh trên sa trường, ông chỉ là một người ba, là một người ba mong ngóng con gái về nhà.