“Ừa”
Sắc mặt Dao Lạc tái nhợt, thậm chí trên trán cũng thấm ra mồ hôi lạnh.
Trạng thái tinh thần cô ấy rất không ổn. Thẩm Hạ Lan sợ trong tình huống như vậy Dao Lạc sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thậm chí là không giữ được đứa bé, vội kêu cô ấy nằm xuống túi ngủ bên cạnh nghỉ ngơi.
Cô bưng đồ ăn thức uống tới trước mặt Dao Lạc, cùng cô ấy ăn một chút.
Dao Lạc dường như rất mệt, ăn uống no xong thì có chút không chịu nổi mà ngủ thiếp đi. Mà Thẩm Hạ Lan không dám ngủ, luôn ngồi bên cạnh, nhìn lính đánh thuê bên ngoài, nghe tiếng đổi ca, trong lòng lại có chút không chắc.
Sau khi Diệp Ân Tuấn rơi xuống chỗ không xa họ thì cũng bị lính đánh thuê như vậy kẹp giữ, đưa tới lều ngoài cùng.
“Các người tốt nhất đừng làm gì vợ tôi, nếu không, tôi thề sẽ khiến các người hối hận”
Diệp Ân Tuấn bây giờ hoàn toàn không bận tâm bản thân thể nào, trong đầu đều là hình bóng Thẩm Hạ Lan. - Một khi thật sự rơi vào trong tay Hàn Khiểu, e rằng họ lành ít dữ nhiều.
Vừa nghĩ tới khả năng này, Diệp Ân Tuấn liền vô cùng sầu lo, thậm chí có chút không màng tới sống chết muốn xông ra ngoài, lại bị người đi vào làm kinh ngạc.
“Thế nào? Mới bao lâu không gặp? Không quên nữa?”
Trạm Dực cười híp mắt đi vào.
Diệp Ân Tuấn cho rằng mình hoa mắt, vội dụi mắt, phát hiện Trạm Dực đã đến bên cạnh mình, giơ tay cho anh một đấm.
“Tên nhóc cậu vẫn như trước đây, lại thật sự không màng tất cả đến nơi này tìm tôi như vậy? Không biết cậu bây giờ nguy hiểm cỡ nào sao?”
“Anh cả?”
Diệp Ân Tuấn bị đánh một cú mới phản ứng lại, mắt lập tức có chút đỏ lên.
“Anh không sao rồi?” “Không sao rồi, ngồi xuống nói”
Trạm Dực kéo Diệp Ân Tuấn ngồi xuống, hơn nữa cho người mang lên chút đồ ăn cho anh.
“Yên tâm đi, em dâu và người phụ nữ đó đều được tôi sắp xếp trong lều khác, cũng sắp xếp đồ ăn thức uống, tạm thời sẽ không có chuyện”
Trạm Dực biết Diệp Ân Tuấn đang nghĩ gì, vội mở miệng nói. Diệp Ân Tuấn lúc này mới yên tâm. “Anh lại thật sự ở đây!” Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Trạm Dực khẽ sửng sốt. “Cậu biết tôi ở đây?”
“Từng nghe Hàn Hi Thần nói, vốn cho rằng anh ta lừa tôi, nhưng nhìn thấy anh và người bên ngoài thì tôi liên hiểu rõ. Những người này hẳn đều là quân nhân đi”
Diệp Ân Tuấn uống ngụm nước, cảm thấy cổ họng có chút khô.
Trạm Dực gật đầu nói: “Xem như vậy đi, nhưng đều là lính già giải ngũ. Chuyện tôi điều tra không thể dùng lính tại ngũ, vì tránh một vài tai mắt, chỉ có thể như vậy. Cậu vừa nói Hàn Hi Thần? Con trai Hàn Khiếu? Cậu lại có liên hệ với anh ta? Người đàn ông đó vô cùng âm hiểm”
Diệp Ân Tuấn nghe Trạm Dực đánh giá Hàn Hi Thần như vậy, khựng lại một lát rồi nói: “Anh ta là anh trai cùng mẹ khác cha của tôi”
“Hử?”
Trạm Dực ít nhiều cũng có chút kinh ngạc, nhưng đối với chuyện của Trương gia trại, anh ta vẫn là biết không ít, lập tức cũng có chút hiểu rõ.
“Thì ra anh ta là con trai thím Trương”
“Vâng, cho nên anh ta ngăn cản tôi tới, nói có những việc không phải tôi có thể nhúng tay. Tôi nghĩ anh có lẽ là ở đây, liền quyết định đến xem xem, huống hồ chuyện của Trương gia trại cũng dính dáng tới cô Mặc và chú hai Hoắc, cậu Mặc cũng hi vọng tôi tới.
“Cậu Mặc?” Trạm Dực có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền hiểu ra.
“Tôi hiểu rồi, nhiệm vụ lần này vốn là do Mặc gia bí mật hạ lệnh cho tôi, cậu Mặc biết một chút cũng không có gì quá đáng” Diệp Ân Tuấn gật đầu, ăn chút đồ rồi nói: “Nhưng cậu Mặc biệt không nhiều”
“Anh ta nhất định không biết quá nhiều, thậm chí trước khi tôi tới, có lẽ tôi cũng không biết quá nhiều. Ân Tuấn, cậu nghĩ xong rồi chứ? Một khi tôi nói chuyện mình biết cho cậu, cậu sẽ phải tham dự vào hành động lần này, hơn nữa hành động lần này không thể bỏ dở nửa chừng. Bây giờ cậu vẫn còn quân hàm, thủ tục giải ngũ cũng chưa làm, nói chính xác thì cậu vẫn là quân nhân. Một khi cậu biết tất cả, trước khi nhiệm vụ kết thúc thì không thể rút ra”
Trạm Dực vô cùng thận trọng nhìn Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Tôi có lựa chọn sao? Trương gia trại là trách nhiệm tôi không thể chối bỏ. Trong thân thể tới bây giờ có Hoàng kim cổ đại biểu cho trại chủ Trương gia trại, thậm chí chân tướng Trương gia trại bị diệt năm đó tôi cũng cần đưa ra lời giải thích cho các tộc nhân còn lại. Dù không tham dự hành động, tôi cũng phải làm rõ ràng. Đến lúc đó, một mình tôi hành động khó tránh khỏi phá hoại kế hoạch của anh, như vậy thì không bằng tôi cũng gia nhập đi”