Nếu còn sống, thì vì sao lại không đi tìm anh ta?
Nếu còn sống, thì vì sao lại không nói với anh ta sự tồn tại của mình?
Cả người Phương Nguyên đang chuẩn bị tiến tới bờ vực sụp đổ.
Đương nhiên Diệp Ân Tuấn cũng hiểu tâm trạng lúc này của Phương Nguyên, anh nhỏ giọng nói: "Anh cho tôi một tấm ảnh của Vu Phong, tấm ảnh này là tôi cho thêm anh. Phương Nguyên, tôi chỉ có một ranh giới cuối cùng, chỉ cần anh không gây tổn thương tới Hạ Lan, không lợi dụng Hạ Lan, anh đối xử thật lòng với cô ấy thì tôi cũng sẽ coi anh là người thân, trong bất kỳ hoàn cảnh nào tôi cũng sẽ ủng hộ anh."
Chuyện này tương đương với việc Diệp Ân Tuấn ném ra một cành ô liu cho Phương Nguyên.
Đương nhiên là Phương Nguyên nghe hiểu.
Anh ta vươn tay ra, biết rõ là Diệp Ân Tuấn không nhìn thấy nhưng vẫn giữ nguyên tư thế đó nói: "Hôm nay Phương Nguyên tôi ở chỗ này xin thề, đời này nếu tôi lợi dụng hoặc là tính kế Thẩm Hạ Lan, thì tôi sẽ không được chết yên lành, cửa nát nhà tan, vĩnh viễn trở thành người cô đơn."
Lời thế này có thể nói là quá cay độc.
Diệp Ân Tuấn tạm thời tin.
"Được rồi, chuyện về Tiêu Nguyệt lúc nào đó tôi sẽ nói với anh sau, về phần bây giờ bọn họ đang ở đâu thì thực sự là tôi cũng không rõ. Anh cũng đừng sốt ruột đi tìm bọn họ, tôi nghĩ nếu lúc anh gặp nguy hiểm tới tính mạng thì bọn họ sẽ tự xuất hiện thôi, bây giờ chưa xuất hiện có thể là do chưa đến lúc, anh cũng đừng quá khó chịu, nhắc đến thì đây cũng là một tin tức tốt không phải sao?"
Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, trong lòng Phương Nguyên cũng dễ chịu hơn nhiều.
"Ừ, cảm ơn anh."
Phương Nguyên cảm ơn từ tận đáy lòng.
Diệp Ân Tuấn cười ngắt kết nối.
Phương Nguyên ngồi một mình trên ghế, đầu óc rối bời.
Hôm nay có được quá nhiều tin tức khiến anh ta nhất thời không thể tiếp thụ được hết, không tiêu hóa được.
Mẹ còn sống!
Bà ấy vẫn còn sống!
Tin tức này đối với Phương Nguyên mà nói thực sự là quá bất ngờ, cũng quá vui mừng.
Anh ta không khỏi nhớ lại những chuyện anh ta đã từng trải qua ở trong cung điện này khi còn bé.
Khi còn bé, rõ ràng anh ta bị rơi xuống nước sắp chết đuối, nhưng dường như có một người phụ nữ hiền từ nào đó đã vớt anh ta từ đáy nước lên. Sau khi tỉnh lại anh ta hỏi cha mình là ai cứu anh ta nhưng cha anh ta lại nói là một nữ giúp việc.
Sau đó bà vú bắt anh ta học bơi lội, cho dù anh ta có khóc lóc ăn vạ tới mức nào thì bà vú cũng không hề động lòng.