Thẩm Hạ Lan đẩy Phi, cô nhanh chóng rút điện thoại ra ấn gọi đi. Thấy Thẩm Hạ Lan như vậy, Phi nhanh chóng chạy vào trong giúp đỡ.
Thẩm Hạ Lan gọi điện xong, còn chưa xoay người thì nhìn thấy một bóng người chạy về phía cô, bởi vì do khói, cô chỉ nhìn thấy người tới có hơi quen thuộc, nhưng không có nhìn rõ mặt.
“Ai?"
Đối phương bỗng tung một năm phấn bột về phía Thẩm Hạ Lan. Mùi hương có hơi ngọt xốc tới, trước mắt Thẩm Hạ Lan chợt tối đi, cả người ngất đi. Đợi tới khi cô tỉnh lại lần nữa thì đã ở trong bệnh viện rồi. “Tỉnh rồi? Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Diệp Ân Tuần lo lắng nhìn cô, cả người rõ ràng có hơi nhếch nhác. Thẩm Hạ Lan khẽ lắc đầu, mờ mịt nói: “Làm sao vậy?” “Em ngất ở bên đường, may anh ra kịp lúc. Chuyện gì vậy? Bác sĩ nói em có hơi hạ đường huyết, là ăn cơm không ngon sao? Cơ thể của em bây giờ suy nhược, một người ăn hai người dùng, tuyệt đối không
được vì vóc dáng mà không ăn cơm có biết không?”
Diệp Ân Tuấn không có trách móc, chỉ có hơi sót xa. Đầu óc của Thẩm Hạ Lan mờ mịt, thậm chí còn có hơi đau. “Không phải, anh nói em ngất ở bên đường sao?” "Ù." “Em là bị người ta bỏ thuốc” Thẩm Hạ Lan sờ đầu của mình rồi nói, sắc mặt của Diệp Ân Tuấn lập tức sa sầm. “Em nói cái gì?”
“Em nhớ rất rõ, em nhìn thấy một bóng người từ trong nhà tổ chạy ra, nhìn không rõ mặt, nhưng cứ cảm thấy người này rất quen, em hỏi một câu, đối phương đã tung một năm phấn bột về phía em, rất thơm, sau đó thì em cái gì cũng không biết nữa.”
Thẩm Hạ Lan tận khả năng nói một cách chi tiết nhất, nhưng cảm giác đau đầu vẫn không có biến mất. Diệp Ân Tuấn nhanh chóng gọi điện cho Phi.
“Đi lấy băng ghi hình, xem xem trước khi bà chủ ngất đi đã thấy ai.” Phía phi rất nhanh truyền tới tin, camera bị người khác phá rồi. Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn càng khó coi.
Là ai?
Ai to gan như vậy? Vậy mà dám ở dưới mí mắt của anh ra tay với Thẩm Hạ Lan? “Chúng ta để bác sĩ điều tra lại lần nữa, vừa rồi còn nghĩ em ngất do hạ đường huyết, bây giờ xem ra không phải. Hiểm họa ẩn giấu như này chúng ta phải kiểm tra rõ ràng”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan gật đầu, kìm nén cảm giác khó chịu đi làm kiểm tra toàn thân.
Thời gian đợi kết quả, cô hỏi Diệp Ân Tuấn: “Tử và dì như thế nào rồi? Không bị thương chứ?” “Không có” “Sao lại đột nhiên lại nổ?”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn thở dài một hơi rồi nói: “Dì nấu cơm không biết dùng lò vi sóng, bỏ sai vài thứ dẫn tới nổ, may mà dì ấy lúc đó không ở trong bếp, Tử cũng đang đi dạo ở hoa viên, nếu không hậu quả không dám tưởng tượng. Anh cũng không tiện nói gì dì ấy, mấy ngày nay mọi người chuyển tới biệt thự ven biển ở, bên này phải sửa chữa lại”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan cũng sững người, cô thế nào cũng không ngờ lại là kết quả như này.
“Không có ai bị thương thì tốt, em còn tưởng là ai nhìn chúng ta không thuận mắt, làm ra hành vi khủng bố chứ?
Thẩm Hạ Lan cười trào phúng.
Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn lại có hơi ngẩn ra. “Biết đâu cũng nói thông” "Hå?"
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn lo sợ hão huyền.
Diệp Ân Tuấn lại thấp giọng nói: “Sức nổ của lò vi sóng tuy rất lớn, nhưng tóm lại không tới mức nổ tan tành phòng bếp và phòng khách đâu nhỉ? Hơn nữa khi anh và em vừa trở về, quả thật nhìn thấy một bóng
người vụt qua, người đó là ai? Tại sao đi ra từ nhà của chúng ta? Anh đã hỏi dì và Tử rồi, bọn họ nói hôm nay không có ai tới, nếu đã như vậy, vậy thì bóng người mà chúng ta nhìn thấy lại là ai?”
Thẩm Hạ Lan hơi sững người, sau đó hỏi: “Anh là nghi ngờ có người cố tình tạo ra hiện tượng nổ giả của lò vi sóng?”
“Đúng!” “Lý do? Mục đích?”
Diệp Ân Tuấn suy nghĩ rồi nói: “Có lẽ là để nổ chết anh, hoặc nổ chết dì” “Dì sao?”
Trái tim của Thẩm Hạ Lan kêu lộp bộp.
Người của nhà họ Diệp đều biết, Thẩm Hạ La rất ít khi vào bếp, Diệp Ân Tuấn ngược lại sáng nào cũng thích chuẩn bị ít đồ ăn cho Thẩm Hạ Lan, mà thời gian còn lại đều là thời gian Vu Linh ở trong bếp.