Dao Lạc gật đầu nói: “Tôi đã dạy cô trận pháp phong ấn rồi, cô cứ theo khẩu quyết mà làm.”
Thẩm Hạ Lan biết bây giờ là chuyện lớn nên vội vàng chạy qua đó, nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn giữ lại.
“Người đâu, tìm mặt nạ phòng độc.”
Diệp Ân Tuấn chuẩn bị thứ này để đề phòng những chuyện bất ngờ, chỉ có mấy cái thôi, không ngờ lúc này lại dùng đến.
Thẩm Hạ Lan mỉm cười nhìn Diệp Ân Tuấn.
Sau khi đeo mặt nạ phòng độc, Thẩm Hạ Lan bước nhanh tới, bắt đầu phong ấn lối vào mạch khoáng theo khẩu quyết Dao Lạc đã dạy, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là tay mơ, phong ấn mấy lần vẫn không thành công.
Dao Lạc thấy thế thì nôn nóng cả lên, vì vậy cô ta bảo Hàn Hi Thần lấy mặt nạ phòng độc cho mình đeo rồi đi tới.
Cô ta vẫn còn rất yếu, nhưng lúc này lại cho người ta cảm giác rất vững chắc. Đây có lẽ là sức hấp dẫn của những người trong gia tộc trận pháp.
Hàn Hi Thần nhìn cô ta, có chút đau lòng, lông mày nhíu chặt lại.
Anh ta hơi hối hận vì đã đưa Dao Lạc đến đây, lỡ như thân thể Dao Lạc chịu không nổi thì sao?
Nhưng Dao Lạc lại không thể nghe thấy những tâm tư này của anh ta, cũng không muốn quan tâm đến chúng trong lúc này.
Thấy cô ta đi tới, Diệp Ân Tuấn lo lắng hỏi: “Cô có được không?”
“Không được cũng phải làm, khí độc tản ra càng lâu thì càng nhiều người bị trúng độc. Nếu như gặp gió lớn thổi khí độc ra khỏi phạm vi này thì e rằng sẽ có thêm nhiều người gặp họa.”
Dù đi theo Phương Nghị nhiều năm nhưng với tư cách là một thành viên của gia tộc trận pháp, Dao Lạc vẫn giữ được lòng nhân từ cơ bản nhất.
Thẩm Hạ Lan gật đầu, cùng Dao Lạc bắt đầu phong ấn lối vào mạch khoáng.
Bác sĩ đang cấp cứu, dù sao cũng không có nhiều bác sĩ, nhưng lại có rất nhiều binh lính ngã xuống, hiện trường nhất thời có chút hỗn loạn.
Mặc dù Dao Lạc và Thẩm Hạ Lan đã cố gắng hết sức để phong ấn nó lại, nhưng một người vừa mới sẩy thai, còn một người mới bắt đầu học, hai người đã phải vật lộn một lúc lâu.
Mọi người đang cố gắng cứu vãn, nhưng dường như có một con thú to lớn đang ẩn nấp trên không trung, khiến người ta vô cùng lo lắng.
Tình huống bất ngờ như vậy khiến Trạm Dực và Diệp Ân Tuấn cũng bận bịu, thậm chí còn có chút nghiêm trọng. Mặc dù Thẩm Hạ Lan và Dao Lạc đã cố gắng hết sức phong ấn nhưng vẫn khiến một số người trúng độc.
Nhìn những người chết trước mắt mình, Thẩm Hạ Lan cảm thấy lòng nặng nề, nỗi xót xa không nói nên lời bao trùm bọn họ, khiến cho mọi người vô cùng bức bối.
Bác sĩ vẫn đang cấp cứu, Thẩm Hạ Lan đẩy Dao Lạc vào trong lều, hai người nhất thời không nói nên lời.
Không ai muốn gặp phải tình cảnh như vậy, bây giờ nhìn thấy mới chợt nhận ra, mạng người thật mong manh, mong manh đến mức người đang nói chuyện với bạn một giây trước thì một giây sau đã qua đời, âm dương cách biệt.
Thẩm Hạ Lan chưa bao giờ thấy bất lực như vậy, đối mặt với những tai họa và những mối nguy hiểm chưa biết trước, lần đầu tiên cô nghiêm túc suy nghĩ, sau đó đi đến lều của Trạm Dực.
Trạm Dực và cấp trên vừa nói chuyện xong thì nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đi vào. Sắc mặt anh ta không tốt lắm, anh ta hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì sao?”