Cục Cưng Có Chiêu
CHƯƠNG 99: CHÁU NÓI GÌ DÌ ĐỀU NGHE THEO CHÁU
Mẹ Thẩm vô thức muốn đi nghe, nhưng lại bị Thẩm Hạ Lan ngăn lại.
“Dì, để cháu.”
Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan có hơi ngưng trọng.
Mẹ Thẩm đột nhiên cảm thấy ánh mắt này sao mà quen thuộc đến vậy, quen đến mức toàn thân bà ta run lên, một suy nghĩ to gan vụt qua trong đầu.
Có điều bà ta không có biểu cảm gì, chỉ nhẹ nhàng thu tay của mình lại.
Đối với động tác của mẹ Thẩm, Thẩm Hạ Lan không có quá nhiều chú ý, tất cả tâm tư của cô đều bị cuộc điện thoại trước mắt đoạt đi.
Cuộc điện thoại này sẽ là ai gọi đến?
Liệu có phải là người muốn lừa ba mẹ ra nước ngoài hay không?
Biểu cảm của Thẩm Hạ Lan trở nên nghiêm túc nghe máy.
“Ai ạ?”
Giọng nói của Thẩm Hạ Lan lạnh lẽo không có độ ấm, đối phương dường như sững ra, sau đó nhanh chóng cúp máy.
Cuộc gọi truyền đến tiếng tút tút, trái tim của Thẩm Hạ Lan lại trầm xuống.
Nếu như gọi nhầm, hoặc người quen gọi, không thể không nói một câu thì đã cúp máy được, trừ phi đối phương không muốn để cô nghe ra giọng của anh ta, hoặc vì có lý do gì đó khác, nhưng bất luận vì lý do gì, Thẩm Hạ Lan đều có hơi phòng bị.
“Sao thế? Ai gọi tới?”
Mẹ Thẩm luôn quan sát Thẩm Hạ Lan, đột nhiên phát hiện cô có rất nhiều chỗ ít nhiều có hơi giống với con gái của mình.
Thẩm Hạ Lan có hơi lo lắng nói: “Dì, cháu nghĩ khả năng có người lợi dụng Hạ Lan để khống chết hai người, mặc dù cháu không biết đối phương rốt cuộc muốn làm gì, nhưng dì nếu như tin cháu, bất luận nhận được thư hay cuộc gọi nào, xin dì nhất định phải nói cho cháu biết. Cháu không hy vọng Hạ Lan lo lắng cho hai người.”
Nếu như trước đây, mẹ Thẩm có thể sẽ không nghe lọt tai, nhưng bây giờ càng nhìn Thẩm Hạ Lan càng cảm thấy thân thiết, bà ta run rẩy nắm chặt tay của Thẩm Hạ Lan nói: “Cháu nói gì dì đều nghe theo cháu. Bản thân cháu cũng phải cẩn thận , biết chưa?”
Cả người Thẩm Hạ Lan trở nên kích động, lại không thể không đè nén xuống, chỉ có thể gật đầu.
Mẹ Thẩm nói với cô: “Cháu nếu là bạn tốt của Hạ Lan, vậy lên phòng của Hạ Lan nghỉ ngơi một lát đi, dì nhìn ra cháu rất mệt mỏi, lát nữa cơm nước chuẩn bị xong dì sẽ gọi cháu.”
Thẩm Hạ Lan thật ra có hơi mệt, nhưng cô không nỡ bỏ lỡ thời gian này để đi nghỉ ngơi, thái độ của mẹ Thẩm kiên quyết, cô không thể không về phòng ngủ của mình.
Chỗ này giống hết trước khi cô kết hôn, thậm chí còn được quét dọn sạch sẽ, một chút bụi bặm cũng không có, nhìn ra được ba mẹ nhà họ Thẩm nhớ nhung cô như nào.
Không có mẹ Thẩm ở bên cạnh, Thẩm Hạ Lan cũng không kìm được mà rơi nước mắt.
Cô vuốt ve bức ảnh trên tủ kệ ở đầu giường, đó là bức ảnh cô chụp khi còn ở nhà, thanh xuân rạng rỡ, tràn đầy sức trẻ như thế, lúc này lại xa lạ như thế.
Thời gian 5 năm, cả gương mặt đã sắp khiến cô quên mất bộ dạng ban đầu của mình rồi, hiện nay nhìn thấy bức ảnh này, từng hình ảnh ký ức hiện lên trong đầu. Sự bảo vệ của ba dành cho cô, ba của bây giờ đã già đi nhiều, Thẩm Hạ Lan ngồi trên giường nghẹn nghèo không phát ra tiếng.
Bờ vai của cô co lại.
Mẹ Thẩm vốn dĩ không có đóng chặt cửa phòng, sau khi không nghe thấy âm thanh trong phòng, bà ta khẽ mở hé cảnh cửa, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan cầm bức ảnh mà rơi lệ.
Thẩm Hạ Lan để bức ảnh xuống, hình như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên đứng dậy đến dưới gầm giường, nằm bò lấy ra một chiếc hộp.
Cô cẩn thận lấy ra chiếc hộp.
Bởi vì không ai biết sự tồn tại của chiếc hộp nhỏ này, cho nên bên trên phủ một lớp bụi.
Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng lau sạch lớp bụi bám lên trên, sau đó mở ra.
Bên trong là quà từ bé đến lớn của cô trong ngày sinh nhật mỗi năm mà ba mẹ tặng cho cô, một chiếc hộp trang sức đầy ắp.
Thậm chí còn có bức cả nhà đình ba người.
Thẩm Hạ Lan lại bịt miệng khóc.
Cơ thể của mẹ Thẩm run rẩy, thậm chí hận không thể đi vào hỏi một phen, có điều bà ta cuối cùng vẫn nhịn.
Bà ta khẽ khàng đóng cửa phòng lại, đi đến bên chỗ ba Thẩm.
Thấy hai mắt của vợ chứa đầy nước mắt, ba Thẩm tưởng bà ta nói chuyện với Thẩm Hạ Lan nên nhớ con gái, không thể không an ủi bà ta: “Hạ Lan không phải có tin tức rồi sao? Chúng ta sớm muộn sẽ gặp được con bé, ba đừng lo lắng nữa, so với âm dương cách biệt, bây giờ có thể biết nó còn sống, đối với chúng ta mà nói chính là tin tức tốt nhất rồi không phải sao?”
Mẹ Thẩm đóng cửa phòng sách lại, túm chặt lấy tay của ba Thẩm nói: “Lão Thẩm, tôi nghi ngờ cô gái Lisa đó chính là con gái Hạ Lan của chúng ta!”
“Bà nói cái gì? Có phải nhớ con gái đến phát điên rồi không? Lisa mặc dù xinh đẹp, nhưng không thể bằng Hạ Lan của nhà chúng ta.”
Ba Thẩm trực tiếp cho rằng tinh thần của mẹ Thẩm rối loạn rồi.
Mẹ Thẩm lại lắc đầu nói: “Không phải, tôi vừa rồi đưa con bé đến phòng ngủ của Hạ Lan, để nó ở đó nghỉ ngơi, có điều tôi không có đóng chặt cửa. Từ trong khe cửa, tôi nhìn thấy nó rất quen thuộc với căn phòng của Hạ Lan, thậm chí đồ cất giấu riêng của Hạ Lan nó cũng tìm được. Hơn nữa nó vào trong phòng thì khóc, khóc mãi. Ông xem nó nói Hạ Lan của chúng ta 5 năm trước trải qua trận hỏa hoạn lớn, tổn thương gương mặt, cũng nói với chúng ta khi nó gặp lại chúng ta có thể không giống với dáng vẻ mà chúng ta quen trước đây, tôi nhìn kỹ, giữa chân mày của mày đặc biệt giống Hạ Lan, đặc biệt là đôi mắt đó. Còn nhớ không? Đôi mắt đó của Hạ Lan giống ông!”
Ba Thẩm được vợ nói như thế, cả người cũng có hơi sững sờ.
“Nhưng nếu như thật sự là Hạ Lan, nó tại sao không nhận chúng ta? Còn cả Ân Tuấn, nó tại sao cũng giúp nó giấu chúng ta chứ?”
“Chuyện này có thể chúng nó có nỗi khổ gì đó. Tôi nhìn ra được, thái độ của Ân Tuấn đối với nó rất tốt, nhưng nó đối với Ân Tuấn lại lạnh nhạt. Trong này rốt cuộc có chuyện gì, chúng ta cũng không biết, nếu tụi nhỏ không muốn nói, chúng ta cũng không hỏi. Chỉ cần nó trở về là được rồi.”
Thẩm Hạ Lan không hề biết hành vi của ba Thẩm và mẹ Thẩm, một mình ở trong phòng ngây ngốc một lúc lâu thì nghe thấy tiếng gõ của mẹ Thẩm.
“Lisa, cơm chuẩn bị xong rồi, ra ngoài ăn đi. Cháu tỉnh rồi chứ?”
Thẩm Hạ Lan vội lau mặt rồi nói: “Cháu tỉnh ngủ rồi, sửa soạn một chút sẽ ra, cảm ơn dì.”
Mẹ Thẩm nghe thấy cô gọi mình là dì, đột nhiên cảm thấy có hơi đau lòng, có điều cũng không nói gì.
Thẩm Hạ Lan vào nhà vệ sinh sửa soạn lại, không hy vọng ba mẹ nhìn ra dáng vẻ nhếch nhác lúc này của mình.
Không dễ gì đè nén xuống, cô mở cửa phòng đi ra, mùi hương đồ ăn khiến cô không nhịn được mà nở nụ cười.
“Đồ ăn thật thơm.”
“Thơm thì ăn nhiều một chút, đừng khách sáo, đến đây rồi cứ giống như về nhà. Ngồi đi.”
Mẹ Thẩm kéo tay của Thẩm Hạ Lan ngồi bên cạnh mình.
Bà ta bây giờ càng nhìn càng cảm thấy Thẩm Hạ Lan thuận mắt, càng nhìn càng cảm thấy đây là con của mình.
Ba Thẩm lúc này cũng cẩn thận đánh giá Thẩm Hạ Lan.
Gương mặt có thể thay đổi, giọng nói cũng có thể thay đổi, nhưng đôi mắt đó, cùng thần sắc trong đáy mắt thật sự có ra sao cũng không thế thay đổi.
Trái tim của ba Thẩm trở nên run rẩy, không có biểu cảm gì hỏi: “Ăn thôi, cũng không có đồ gì ngon, chỉ là cơm bình thường như mọi nhà, ăn nhiều một chút, ăn cho no.”
“Dạ”
Thẩm Hạ Lan đã rất nhiều năm chưa từng trải nghiệm tình thân của ba mẹ, hiện nay thoát khỏi rào cản trước đây, lần nữa được ba mẹ cưng chiều ôm vào lòng như đứa trẻ, cô suýt chút nữa không kìm được nước mắt.
Thầm mắng bản thân không có bản lĩnh, mỉm cười cầm đũa lên, vô thức gắp món mà mình thích.
Ánh mắt của mẹ Thẩm và ba Thẩm bỗng thay đổi.
Đó là món cá sốt chua ngọt!
Là món Thẩm Hạ Lan thích ăn nhất.
Hiện nay thấy cô món đầu tiên gắp món ăn này, hai ông bà chỉ nhìn mà không nói, nhưng thần sắc trong đáy mắt lại mang theo một tia kích động.
“Nếm thử món này, món này dùng xoài để nấu, đặc biệt dậy mùi.”
Mẹ Thẩm đĩa xoài xào thịt đến trước mặt Thẩm Hạ Lan.
Món này người biết làm không nhiều, cho dù biết làm, cũng không làm được mùi vị của mẹ Thẩm, từ bé đến lớn, món Thẩm Hạ Lan thích ăn nhất chính là món này.
Hiện nay lần nữa nhìn thấy món ăn này, cách 8 năm, hương vị đó vẫn còn đọng lại trên đầu lưỡi của Thẩm Hạ Lan.
Cô giống như đứa trẻ tham ăn, vừa ăn vừa nói: “Dì nấu đồ ăn thật sự rất ngon, nhà hàng năm sao cũng không sánh được.”
Câu nói này vừa nói hết, Thẩm Hạ Lan và mẹ Thẩm đều sững người.
Nhớ lúc nhỏ Thẩm Hạ Lan khí quản không tốt, cứ ho suốt, có người dùng xoài xào thịt có thể chữa được kho, mẹ Thẩm lúc này mới học làm món ăn này.
Lần đầu tiên sau khi làm xong, Thẩm Hạ Lan nói chính là câu này.
Hiện nay lần nữa nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, mẹ Thẩm suýt nữa kích động không nhịn được, may mà ba Thẩm lúc này ho khan một tiếng.
Bản thân Thẩm Hạ Lan cũng cảm thấy câu nói này có hơi đột ngột, cô vừa muốn giải thích gì đó thì nghe thấy mẹ Thẩm nói: “Lisa thật sự là bạn thân của Hạ Lan, Hạ Lan nhà chú dì ấy, lần đầu tiên ăn món này cũng nói như thế.”
“Vậy sao?”
Thẩm Hạ Lan vội vàng cúi thấp đầu, không dám đáp tiếp.
Lúc này ánh mắt của hai ông bà chuyển động, mẹ Thẩm lại đưa đĩa thịt chua ngọt đến trước mặt Thẩm Hạ Lan.
“Nếm thử món thịt chua ngọt này đi, món ăn món nhất mà má Lưu nhà chú dì nấu.”
Lông mày của Thẩm Hạ Lan hơi nhíu lại, chiếc đũa cũng khựng lại, có điều vẫn mỉm cười gắp một miếng bỏ vào miệng.
Cô cố gắng nhịn mùi thịt mỡ mà mình không thích xuống, miễn cưỡng nuốt xuống, nhưng cũng không có tiếp tục động đến món này nữa.
Mắt của ba Thẩm có hơi ươn ướt, bắt đầu bắt chuyện với Thẩm Hạ Lan.
“Cháu ngoại nhỏ đó của chú bây giờ mấy tuổi rồi? Cao bao nhiêu? Giống ai nhiều hơn? Có ảnh của nó không?”
Thấy ánh mắt mong chờ của ba, Thẩm Hạ Lan vội rút điện thoại ra, từ trong album tìm được ảnh của Thẩm Minh Triết đưa ra.
“Thằng bé bây giờ hơn 4 tuổi rồi, lớn lên giống Diệp Ân Tuấn nhiều hơn, nhưng mũi miệng thì giống chú.”
Thẩm Hạ Lan vui vẻ nói.
Ba Thẩm khi nhìn thấy điện thoại vô thức nhận lấy, cố tình giống như không cầm chắc, album ảnh bỗng quay ngược trở lại.
Khi ông nhìn thấy chú thích trên bức ảnh, hai mắt bỗng đỏ lên.