Thẩm Hạ Lan muốn trốn tránh, nhưng mà lại không nhanh bằng động tác của Diệp Ân Tuấn.
Anh của bây giờ giống như là một con thú dữ được thả ra khỏi chiếc lồng, mang theo tính xâm lược, để cho người ta cảm thấy kinh tâm động phách, đồng thời còn có chút rung động.
Thẩm Hạ Lan chậm rãi đắm chìm vào sự tấn công dịu dàng của Diệp Ân Tuấn, không bao lâu sau, quân lính liền tan rã.
Hai người trong mật thất cả mấy tiếng đồng hồ, Thẩm Hạ Lan cảm thấy cơ thể của mình sắp rời ra thành từng mảnh, không khỏi đạp Diệp Ân Tuấn một đạp.
“Trong vòng một tuần, không cho phép chạm vào em.”
Bộ dạng hờn dỗi của cô làm Diệp Ân Tuấn cảm thấy buồn cười.
Diệp Ân Tuấn thỏa mãn dựa ở bên giường, trịnh trọng nói: “Được, không động vào.”
“Em đang nói thật với anh đó.”
Thẩm Hạ Lan không tin anh, chỉ thiếu điều muốn duỗi ngón tay ra để ngoéo tay với anh mới được.
Thẩm Hạ Lan đáng yêu như thế lập tức làm tâm trạng của Diệp Ân Tuấn tốt hơn, anh không khỏi cười nhẹ.
“Đã lớn như vậy rồi, còn giống như một đứa nhỏ.”
Anh duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng vuốt ve mũi Thẩm Hạ Lan, sau đó nghiêng người nằm xuống.
“Ngủ với anh một lúc?”
“Không được, nếu ở bên ngoài có người đến tìm em, để em đi ra ngoài ngủ, bây giờ đã điều tra ra nội ứng ở Trương Linh, anh có muốn ra ngoài lộ diện không? Dù sao thì vệ sĩ nhà họ Diệp nhìn thấy anh thì cũng yên tâm hơn.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm Diệp Ân Tuấn khựng lại một chút, anh thấp giọng nói: “Tạm thời không cần đâu, anh cứ ẩn nấp ở đây đã, nói không chừng là sẽ có thu hoạch bất ngờ.”
“Tùy anh vậy, em đi ra đây.”
Thẩm Hạ Lan có chút không nỡ.
Cô thật sự muốn nghỉ ngơi ở trong ngực Diệp Ân Tuấn một hồi, nhưng mà cô cũng biết là Diệp Ân Tuấn nói đúng.
Bọn họ đã ở đây trong khoảng thời gian không ngắn, cũng nên tìm kiếm đường để đột phá, tiếp tục tìm kiếm hướng phát triển vụ án mới được.
Huống hồ gì Trương Linh nói là biết vị trí của chú hai Hoắc, bây giờ không thấy Trương Linh đâu, cũng không biết là lúc nào mới có thể gặp lại chú hai Hoắc.
Thẩm Hạ Lan mở cửa mật thất ra, trở về phòng ngủ, sau khi hỏi thăm không có chuyện gì quan trọng thì liền nằm ở trên giường chìm vào giấc ngủ.
Tất cả nhìn có vẻ như sóng yên biển lặng, nhưng mà Tiêu Nguyệt lại cảm thấy như có một sóng to gió lớn đang đè nén.
Lúc đầu, bà ta muốn tìm Trương Linh, khi biết là Trương Linh đã chạy trốn, không khỏi khẽ nhíu mày.
Tiêu Nguyệt tự nhận mình là người hiểu rõ Trương Linh nhất, nhưng mà bây giờ bà ta lại không hiểu Trương Linh làm như vậy là vì cái gì.
“Tìm người âm thầm điều tra vị trí của Trương Linh, còn nữa, đi thăm dò gần đây Trương Linh đã liên lạc với ai.”
“Vâng.”
Có một bóng người vọt ra khỏi phòng của Tiêu Nguyệt.
Tiêu Nguyệt nhìn bầu trời ở bên ngoài, rõ ràng phong cảnh nơi đây xinh đẹp như thế, rõ ràng không khí trong lành nhưng mà trong mắt của bà ta lại không có sắc thái.
Hoắc Chấn Ninh, rốt cuộc là anh đang ở đâu?
Trong lòng Tiêu Nguyệt âm u đau khổ, nhưng mà nhiều hơn là chút khó chịu và đau lòng.
Màn đêm dần dần buông xuống, Thẩm Hạ Lan vẫn còn đang ngủ say, trên trời lại đột nhiên bùm một tiếng, có một chùm pháo hoa chói sáng đang từ từ tản ra.