Diệp Ân Tuấn thấy dáng vẻ ngây ngốc của Thẩm Hạ Lan, không khỏi hạ thấp giọng. Thẩm Hạ Lan lại đứng lên, đi đến trước mặt Diệp Ân Tuấn, trực tiếp lôi cổ áo của anh, kéo đến trước mặt mình.
“Diệp Ân Tuấn?”
Hơi thở của cô phả vào mặt của Diệp Ân Tuấn, nhiều thêm một chút ám muội, cũng khiến sự buồn bã những ngày tháng của Diệp Ân Tuấn bớt đi một ít.
"Um."
Anh gật đầu. “Đồ khốn!” Thẩm Hạ Lan quăng một cái tát. Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn có hơi khó coi, mặt trái rất nhanh đã sưng lên. Có điều anh không có tránh né, cũng không có nói chuyện, mà trực tiếp đưa tay ôm chặt Thẩm Hạ Lan, bá đạo hôn cô. Thẩm Hạ Lan không có tránh né, ngược lại vòng tay ôm chặt cổ của Diệp Ân Tuấn, tận tình hôn đáp trả.
Diệp Ân Tuấn bỗng sững người. Có điều sững sờ chỉ trong một khoảnh khắc, anh không thèm nghĩ ngợi mà trực tiếp nắm quyền khống chế.
Sau đó phát triển như bình thường. Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan mệt mỏi ngủ thiếp đi, nhất thời tâm tư phức tạp.
Anh là thật sự rất muốn ở bên Thẩm Hạ Lan, chỉ là không ngờ sẽ là phương thức như này, một mặt khác, anh cũng biết lý do Thẩm Hạ Lan nhiệt tình như lửa như vậy, sợ là có liên quan tới việc uống nhiều rượu.
Không biết sau khi tỉnh rượu cố liệu còn duy trì trạng thái như này với anh nữa không. Diệp Ân Tuấn đứng dậy mặc quần áo vào, nhìn vết xanh tím trên người Thẩm Hạ Lan, có hơi tự mắng mình quá kịch liệt, có điều nhiều ngày như vậy rồi, anh là không thể khống chế được bản thân.
Anh đắp lại chăn cho Thẩm Hạ Lan, sau đó xuống nấu cháo cho cô. Khi Thẩm Hạ Lan tỉnh dậy, Diệp Ân Tuấn đã không còn ở đây nữa. Cô chỉ cảm thấy cả người rất đau nhức, bộ phận đặc biệt hình như cũng có hơi không đúng. Những mảnh ghép nhỏ nhặt phủ khắp trong đầu của Thẩm Hạ Lan. Cô đột nhiên có hơi buồn bực và ảo não. Cô thế nào lăn lên giường với Diệp Ân Tuấn rồi? Vấn đề của Diệp Ân Tuấn còn chưa có giải thích rõ ràng, cô thế nào lại thất thân sau khi say rượu chứ?
Thẩm Hạ Lan rất đau đầu, khi nhìn thấy trên bàn để một ly trà giải rượu, nét chữ rồng bay phượng múa của Diệp Ân Tuấn xuất hiện ở trước mặt cô.
“Uống trà giải rượu rồi, có thể giảm bớt chút đau đầu, trong nồi có cháo anh nấu cho em, làm ấm dạ dày, em ít nhiều cũng phải ăn một ít. Anh có việc đi trước đây”
Trái tim của Thẩm Hạ Lan đau đớn từng cơn. Đây chính là ông chồng tốt nhất của cô, bây giờ vậy mà đến mức độ ngại ngùng như này. Thẩm Hạ Lan không biết mình dùng tâm trạng gì uống trà giải rượu. Cô lắc đầu, cảm thấy chắc chắn dễ chịu hơn thì uống nốt trà giải rượu.
Không thể không nói, Diệp Ân Tuấn rất hiểu cô. Thẩm Hạ Lan đã rất đói, vào phòng bếp thì thấy Diệp Ân Tuấn nấu bốn món một cánh cho cô, còn có cháo gạo.
Cô ăn hết cháo gạo rồi, sau đó để những đồ ăn khác vào trong tủ lạnh.
Thẩm Hạ Lan mở điện thoại ra, lướt facebook, nhìn thấy Lam Tử Thất quyết định tham gia cuộc thi tuyển chọn Tôi là ngôi sao ca nhạc lớn.
Cô biết, đây là bước đầu tiên Lam Tử Thất bước vào giới ca hát.
Mặc kệ cô có thể đạt giải hay không, chỉ cần tham gia chương trình này, độ nhận dạng mở rộng, lại cộng thêm giọng hát của Lam Tử Thất, debut của cô ấy ở trong một ngày không xa.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan rất an ủi. “Tử Thất, chúc mừng cậu, nhất định phải cố lên, tớ sẽ đến hiện trường chống trận cho cậu.” Thẩm Hạ Lan gửi một tin nhắn cho Lam Tử Thất.
Lam Tử Thất bây giờ bận hơn cô, điện thoại bình thường không gọi được, trong tình hình như này, cô chỉ có thể để lại lời nhắn, đợi Lam Tử Thất có thời gian xem thì trả lời cô lúc đó.