Thẩm Hạ Lan vô cùng chấn động, ban đầu khi biết người của gia tộc Phương Thiến gả cho quan chức cấp cao, cô đã cảm thấy bọn họ rất mưu mô, bây giờ nghe bọn họ là người của Phương Chính, mà Phương Chính lại là Quốc chủ của nước T, mục đích của ông ta là gì?
“Phương Chính đưa những người thân này tới nước ta để thu thập tin tức tình báo ạ?”
“Coi như là vậy, bọn họ tuy là một nước nhỏ nhưng tham vọng của hai anh em Phương Chính rất lớn. Bọn chúng muốn lũng đoạn đất nước chúng ta, thậm chí muốn âm thầm tiếp quản quyền lực chính trị của nước ta. Năm đó dì không phải người duy nhất là con của tướng quân bị bắt cóc.”
Tiêu Nguyệt nhin Thẩm Hạ Lan nói từng chữ: “Dì ở trại huấn luyện nhìn thấy rất nhiều trẻ mồ côi. Nói là mồ côi, thực ra là bị bắt từ khi mới lọt lòng, trước đây dì không biết thân phận của họ, sau này mới dần nhận ra rất nhiều người trong số họ đều là con của quan chức cấp cao hoặc tướng quân ở các nước, mục đích là để có một ngày chúng dùng tính mạng họ uy hiếp ba mẹ họ, từ đó có được lợi ích và thông tin tình báo mà chúng muốn. Vậy nên ý nghĩa cuộc đời dì là như vậy, chỉ là dì yêu Hoắc Chấn Ninh nên Phương Chính mới giữ dì lại bên cạnh, ông ta cảm thấy phụ nữ sinh con thì sẽ sống vì con, thậm chí sẽ vì con mà từ bỏ người thân và gia đình vốn có của mình. Tiếc là ông ta quá không hiểu dì.”
Nói đến đây, lòng Tiêu Nguyệt đầy chua xót.
Đây là phiền muộn của bà, cũng là số phận của bà, trước đây bà chấp nhận số phận, nhưng bây giờ Hoắc Chấn Ninh đã thành ra thế này, bà còn có thể tiếp tục chấp nhận số phận sao?
Không!
Không thể nào!
Bà phải phản kháng!
Để người thân của mình sẽ không trở thành Hoắc Chấn Ninh thứ hai.
Trước kia bà cứ tưởng chỉ cần mình nghe lời, chỉ cần từ bỏ người thân ở bên ông ta, làm một con búp bê ngoan ngoãn là được, nhưng sau này bà mới hiểu Phương Chính không chết thì bà và người thân, người yêu của bà đều không được sống tốt.
Thẩm Hạ Lan hơi bất ngờ trước những gì Tiêu Nguyệt nói, bây giờ cô nóng lòng muốn đi tìm Diệp Ân Tuấn, nhưng lại không biết Diệp Ân Tuấn và Hoắc Chấn Ninh nói tới đâu rồi.
Dường như Tiêu Nguyệt biết cô đang nghĩ gì, bà nhỏ giọng nói: “Về đi, đưa Diệp Ân Tuấn đi, dì nghĩ dì cần nói chuyện đàng hoàng với Hoắc Chấn Ninh, các cháu ở đây không tiện lắm.”
“Vâng.”
Thẩm Hạ Lan biết Tiêu Nguyệt sẽ không bỏ rơi Hoắc Chấn Ninh nên cũng không còn gì phải lo lắng nữa.
Sau khi hai người về, đúng lúc Diệp Ân Tuấn từ trong phòng đi ra, thấy Thẩm Hạ Lan và Tiêu Nguyệt thì hơi sững sờ, sau đó anh gật đầu với Tiêu Nguyệt: “Chú hai vừa mới ngủ, cảm xúc của chú ấy không được ổn định lắm, con đã gọi bác sĩ tới khám rồi.”
“Cảm ơn.”
Tiêu Nguyệt rất ít khi nói cảm ơn, lần này bà nói rất chân thành.
Diệp Ân Tuấn vẫy tay rồi nắm tay Thẩm Hạ Lan rời đi.
Thẩm Hạ Lan nóng lòng kéo Diệp Ân Tuấn vào phòng ngủ.
Diệp Ân Tuấn cười hỏi: “Sao thế? Ban ngày ban mặt, em muốn làm chuyện có lợi cho cả thể chất và tinh thần à?”
“Đừng đùa, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”
Thẩm Hạ Lan lườm Diệp Ân Tuấn, rất quyến rũ nhưng tự cô lại không biết điều ấy.
“Chuyện gì?”
Diệp Ân Tuấn kéo tay cô để cô ngồi lên đùi mình.
Sau khi phản kháng vô hiệu, Thẩm Hạ Lan cũng lười tự hành mình, để cho Diệp Ân Tuấn nghịch đầu ngón tay mình, ngồi trên đùi anh kể lại cho anh những gì Tiêu Nguyệt vừa nói.
Diệp Ân Tuấn chợt khựng lại.
“Em nói thật chứ?”